Mơ Một Dòng Sông (Tiếp theo 2)

QUÁCH CHƯƠNG

Bây giờ, kỷ niệm cứ theo nhau kéo về trong tôi, khiến tôi nhớ lại biết bao nhiêu là hình ảnh của ngày xưa. Tôi còn nhớ những ngày bắt đầu nghỉ Tết, chúng tôi được nghỉ từ lúc 23 đưa ông Táo về trời. Đám bạn thân trong lớp học rủ nhau đi cúng Lăng Ông Bà Chiểu để xin sâm. Lăng ông ngày đó rất là tôn nghiêm nhưng cũng mang đầy vẻ thơ mộng, chợ Tết được bày bán chung quanh Lăng vô cùng náo nhiệt, vui vẻ, đầy đủ tất cả các loại bông, hoa, bánh mứt, các ông đồ bày hàng viết chữ Nho:

MỖI NĂM HOA ĐÀO NỞ

LẠI THẤY ÔNG ĐỒ GIÀ

BÀY MỰC TÀU, SÁCH, VỞ

BÊN PHỐ ĐÔNG NGƯỜI QUA

Hoa Mai vàng, trắng và các loại Mẫu Đơn, Thược Dược … đua nhau khoe sắc màu tươi thắm, khiến cho hồn tôi cảm thấy phơi phới, sức sống của mùa Xuân trong tôi trào dâng mãnh liệt.

Chúng tôi gồm ba nam, ba nữ, hai anh nam kia tuy học chung lớp nhưng lớn hơn tôi 1-2 tuổi, ba người bạn gái thì đồng tuổi với tôi trong đó có một cô được xem là hoa khôi trong trường học, một cô thì bình thường và cô còn lại là cô ca hay mà tôi để ý. Không ai biết là tôi có tình cảm với cô ấy vì đó là mối tình thầm kín mà tôi không hề bày tỏ với ai.

Cô bạn hoa khôi thì có gương mặt rất đẹp, gương mặt hồng hào và đẹp một cách thánh thiện, một phần giống Phật bà Quan Âm, một phần giống như tranh vẽ thiếu nữ Tây Phương khiến cho một trong hai người bạn tôi tên là H đã thương cô ấy một cách say đắm nhưng rất buồn và tuyệt vọng. Vì H khi ấy rất nghèo, từ miền Trung vào Nam, phụ việc cho một người chú ruột để đi học, còn cô gái thì gia đình đã hứa hôn rồi, mặc dầu tuổi chỉ mới 12-13 mà thôi. Khi biết H thương mình thì thông qua người bạn kia, cô ấy chỉ biết nhắn lại rằng thôi H đừng buồn nữa mà hãy ráng quên đi, vì cô đã hứa hôn và sắp lấy chồng rồi. Nếu như bây giờ có dịp gặp lại mới biết cô bạn ấy đã bao nhiêu đứa con, nhan sắc còn được bao nhiêu phần mặn mà hay thời gian và nếp sống nhọc nhằn của xã hội đã làm tan biến đi tất cả.

Thuở đó tôi cũng thích nhìn ngắm vẻ đẹp của cô bạn hoa khôi, nhưng tất cả tâm hồn tôi là cô bạn kia, mặc dầu cô ấy cũng bình thường như bao cô gái khác. Tất cả chỉ vì lời mật ngọt rót vào lòng kia thôi. Chính những tình cảm đó đã cho tôi biết bao là cảm xúc, những cảm xúc mà tôi nghĩ rằng giới trẻ sau này không thể nào có được, vì nó hòa quyện vào không gian của những ngày xưa thân ái, với mọi người là lòng thương yêu nhiều hơn ganh ghét, không gian mà những bài hát xưa khi ấy mới thật là có nghĩa, còn bây giờ đối với giới trẻ thành thị hiện tại không có gì để còn có thể để gây ấn tượng được.

Những dấu ấn của thời gian còn đó, mà cảnh xưa hầu như đã tan biến lâu rồi, vì thế đôi khi nghe lại nhữnhg bản nhạc xưa mà tôi bỗng chạnh lòng nhớ về đường xưa lối cũ:

QUA BẾN, NƯỚC XƯA LÁ HOA VỀ CHIỀU

LẠNH LÙNG, MỀM ĐƯA TRONG NẮNG LƯA THƯA

KHI ĐẾN CUỐI THÔN CHÂN BƯỚC KHÔNG HỒN,

NHỚ SAO LÀ NHỚ ĐẾN NGƯỜI NGÀY XƯA

Hoặc là:

VƯỢT NGÀN MÂY XANH BIẾC, VƯỢT NÚI CAO CHẬP CHÙNG, CHIỀU NAY ANH TRỞ LẠI TÌM EM.

SÔNG NƯỚC TRÔI LỮNG LỜ, CON ĐÒ XƯA VẪN CHỜ, MÀ SAO BÓNG NGƯỜI ĐÂU HỮNG HỜ.

Thời gian trôi qua và những gì thuộc về quá khứ, dĩ vãng chỉ còn lại trong ký ức, thuộc về ký ức và mãi mãi không tìm lại được nữa. Đôi khi tôi nghĩ giá như cuộc đời hiện tại chỉ như là một giấc mơ, khi tỉnh giấc thì mình vẫn còn nhỏ và chung quanh tôi vẫn còn đó những người thân yêu đã ra đi.

Tôi còn nhớ là tôi có một giấc mơ, nội dung ra sao thì hầu như tôi không còn khả năng để lục lại trong bộ não để kể cho các bạn, nhưng trong giấc mơ đó tôi có cảm giác thật khổ sở như bị đày đọa khủng khiếp. Hình như giấc mơ đó không có hình ảnh mà chỉ có tâm trạng, bây giờ khi kể lại cho các bạn thì tôi chợt nhớ và nhận ra rằng hình như khi tôi thoát ra khỏi giấc mơ đó chính là tôi đã trở về từ cõi chết. Đúng rồi khi đó tôi đã rất mừng vì mình còn sống, giấc mơ đó là giấc mơ tôi thấy mình đang chết. Không biết là lúc ấy tôi sắp chết khi ngủ hay không, nhưng hình như tôi bị cảm giác ngạt thở giống như mình bị nhốt trong một cái hòm tối tăm mà tâm trạng thì như bị đày ải trong nỗi thống khổ khủng khiếp. Tôi cố thoát ra tình trạng đó và ước rằng là mình đang mơ. Thoát ra khỏi giấc mơ đó chẳng khác nào trở về từ địa ngục vậy. Giấc mơ đó xảy ra đã lâu lắm rồi, khi tôi mới học khoảng lớp 7-8 gì thôi, và tôi đã tỉnh dậy sau một giấc ngủ trưa hè ngột ngạt kéo dài tới chiều sụp tối. Thoát được giấc mơ đó là nỗi mừng vô hạn, giống như mình được trở về một thực tại vui sướng từ một kiếp khác vô cùng thống khổ. Nếu tôi nhớ không lầm thì tôi đã tỉnh dậy sau giấc mơ này là nhờ người em trai tôi đã đánh thức tôi dậy vì thấy tôi ngủ đã quá lâu mà đã sắp tới giờ ba, má tôi trở về. Tôi phải dậy để nấu cơm cho mọi người ăn. Có lẽ nhờ đó mà tôi đã thoát chết vì ngạt thở không chừng.

Giá như bây giờ tôi có thể thoát ra khỏi thực tại để trở về sống lại trong quá khứ của thời gian ấy. Nếu như có tồn tại một cỗ máy thời gian đưa tôi về lại thời gian những ngày xưa. Tất cả, chỉ còn lại là những nuối tiếc như lời tôi viết trong những câu thơ sau đây:

Tôi vẫn mơ về một dòng sông,

Nơi có tình yêu quá mặn nồng,

Nơi đó lòng tôi bao thương nhớ,

Nơi đó hồn tôi nỗi nhớ mong.

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.