Mơ Một Dòng Sông (Tiếp theo1)

QUÁCH CHƯƠNG

Tôi không biết là có sớm quá hay không? Đó là tâm lý bình thường hay khác thường? Các bạn đồng trang lứa có ai giống tôi thuở đó hay không? Nhưng lúc ấy tôi chỉ mới đang học lớp 7 ( Đệ Lục ) mà đã biết để ý tới một người bạn gái trong lớp và cứ đi sau lưng cô ấy sau mỗi lần tan lớp. Giống y hệt bài hát NGÀY XƯA HOÀNG THỊ của nhạc sĩ PHẠM DUY phổ nhạc từ bài thơ của tác giả PHẠM THIÊN THƯ vậy:  

Em tan trường về
Đường mưa nho nhỏ
Em tan trường về
Đường mưa nho nhỏ
Ôm nghiêng tập vở
Tóc dài tà áo vờn bay

Em đi dịu dàng
Bờ vai em nhỏ
Chim non lề đường
Nằm im giấu mỏ
Anh theo Ngọ về
Gót giày lặng lẽ đường quê

Em tan trường về
Anh theo Ngọ về
Chân anh nặng nề
Lòng anh nức nở
Mai vào lớp học
Anh còn ngẩn ngơ ngẩn ngơ

Em tan trường về
Mưa bay mờ mờ
Anh trao vội vàng
Chùm hoa mới nở
Ép vào cuốn vở
Muôn thuở còn thương còn Thương

Em tan trường về
Anh theo Ngọ về
Em tan trường về
Anh theo Ngọ về
Môi em mỉm cười
Man man sầu đời tình ơi

Bao nhiêu là ngày
Theo nhau đường dài
Trưa trưa chiều chiều
Thu đông chẳng nhiều
Xuân qua rồi thì
Chia tay phượng nở sang hè

Rồi ngày qua đi qua đi qua đi

Như phai nhạt mờ
Đường xanh nho nhỏ
Như phai nhạt mờ
Đường xanh nho nhỏ
Hôm nay tình cờ
Đi lại đường xưa đường xưa

Cây xưa còn gầy
Nằm quay ván đỏ
Áo em ngày nọ
Phai nhạt mây màu
Âm vang thuở nào
Bước nhỏ tìm nhau tìm nhau

Xưa tan trường về
Anh theo Ngọ về
Nay trên đường này
Đời như sóng nổi
Xóa bỏ vết người

Chân người tìm nhau tìm nhau

Ôi con đường về
Ôi con đường về
Bông hoa còn đẹp
Lòng sao thấm mềm
Ngắt vội hoa này
Nhớ người thuở xưa thuở xưa

Xưa tan trường về
Anh theo Ngọ về
Xưa tan trường về
Anh theo Ngọ về
Đôi chân mịt mù
Theo nhau bụi đỏ đường mưa

Xưa theo Ngọ về
Mái tóc Ngọ dài
Hôm nay đường này
Cây cao hàng gầy
Đi quanh tìm hoài
Ai mang bụi đỏ đi rồi
Ai mang bụi đỏ đi rồi
Ai mang bụi đỏ đi rồi

NGÀY XƯA HOÀNG THỊ  / Trình bày: NGỌC HẠ

Tình của tôi giống tương tự như bài hát nhưng khác là tôi không biết trao vội vàng cành hoa mới nở mà chỉ biết đi tò tò phía sau của cô bạn học chung lớp mà thôi. Nhà của cô ấy phải đi từ Tân Định qua một cây cầu gỗ đường Trần Khắc Chân để vào những khu xóm giống như khu cù lao thông qua Bà Chiểu hoặc Phú Nhuận, chính vì thế mà tôi hay thích đi qua cây cầu khỉ và những ruộng rau muống để tới trường thay vì đi ngoài đường lộ gần hơn.

Thuở ấy rất là ngây thơ lắm, chính vì thế mà sau này tôi mới hiểu tại sao một đứa trong đám bạn gái học chung lớp tự nhiên thì thầm với mấy đúa khác là nhìn mặt tôi khờ hết mức, làm tôi nghe thấy được vừa tức lại vừa quê quá độ, mà không biết tại sao tự dưng con nhỏ đó nói vậy.

Thật ra tôi không chủ tâm để ý người bạn gái ấy, chỉ vì do một lúc chúng tôi đang ngồi trò chuyện chung trong đám bạn thân, cô ta bỗng quay qua khen tôi vẽ đẹp, lời khen ấy chẳng khác nào mật rót vào lòng khiến tim tôi vô cùng xao xuyến , đâm ra ngày đêm tơ tưởng . Lúc ấy tôi mới biết thế nào là thấm thía câu ca dao khá là phổ biến: ” Nhớ ai ra ngẫn vào ngơ / Nhớ ai, ai nhớ, bây giờ nhớ ai”. Mỗi buổi chiều về nhà tôi cứ vào ra, thơ thẩn, ôm ấp nỗi thương thầm , nhớ trộm khôn nguôi.

Vào thời gian đó, chúng tôi đã được học môn Giảng văn mà môn này lại chia ra làm hai phần đó là: ” Kim văn và cổ văn”. Lúc ấy chúng tôi rất quý mến cô giáo như một người mẹ thứ hai của mình, cô thường khuyên chúng tôi nên tìm những quyển sách hay để đọc như sách: “NHỮNG TÂM HỒN CAO THƯỢNG của dịch giả Hà Mai Anh, QUÊ NGƯỜI hay DẾ MÈN PHIÊU LƯU KÝ của tác giả Tô Hoài, các tác phẩm của các nhà văn của Tự Lực Văn Đoàn, hoặc các tác phẩm của các nhà văn Nhật Tiến hay Duyên Anh v.v…

Có lần tôi đã xung phong lên thuyết trình cuốn truyện nhỏ có tựa là XÓM NHỎ của tủ sách Hoa Xanh mà tác giả là ai bây giờ tôi không nhớ nổi, hay là thuyết trình về tác phẩm CON ĐƯỜNG SÁNG của nhà văn Hoàng Đạo. Kỹ năng của chúng tôi lúc đó khi lên thuyết trình là kể lại tóm tắt nội dung câu chuyện, chúng tôi được về nhà soạn ra rồi khi vào lớp, đem lên cầm đọc một lèo trước cả lớp, lâu lâu phải ngẩng mặt lên nhìn mọi người ở dưới giống như xướng ngôn viên đài truyền hình vậy. Kể xong thì các bạn ở dưới được quyền nhận xét, có thắc mắc gì thì thuyết trình viên phải giải thích cho tường tận. Tuy mỗi lần lên thuyết trình như vậy tôi đều thấy rất run, sau đó cũng lấy được bình tỉnh. Những luyện tập như vậy sau này đã có ảnh hưởng rất tốt cho chúng tôi sau này.

Cũng nhờ nghiên cứu các tác phẩm mà tôi nhớ mãi bài thơ TÌNH TUYỆT VỌNG được nhà văn Khái Hưng trích dịch từ một bài thơ của một nữ văn hào mà tên người này nếu cần tôi phải mở ra xem lại trong loạt truyện ngắn gộp chung trong tập ANH PHẢI SỐNG của hai nhà văn Khái Hưng và Nhất Linh. Ngay cả tên truyện ngắn có bài thơ này tôi cũng không nhớ nỗi, hình như là TIẾNG SÉT ÁI TÌNH thì phải. Lời của bài thơ như sau:

Lòng ta mang một khối tình

Tình trong giây phút mà thành thiên thu

Tình tuyệt vọng nỗi thảm sầu

Mà người gieo thảm như hầu không hay

Hỡi ơi người đó ta đây

Sao ta thui thủi đêm ngày chiếc thân

Còn gì nữa thì đã quá lâu rồi tôi không tài nào nhớ hết, chỉ biết rằng lời bài thơ đã làm cho tôi nhớ thương cô bạn gái ngày ấy một cách da diết. Cảm giác đó người ta thường gọi là ” Nỗi đau dịu dàng ” hay là ” Nỗi cay đắng ngọt ngào ” với tôi đều đúng hết.

Cô bạn ngày xưa ấy cũng có giọng ca rất hay, rất truyền cảm. Những buổi liên hoan lớp Cô ấy thường được các bạn yêu cầu ca bản ĐÒ CHIỀU hay DUYÊN QUÊ nghe rất hay và gây nhiều cảm xúc. Bây giờ, đôi khi nghe ca sĩ PHƯƠNG DIỄM HẠNH hát những bản nhạc thân quen ngày xưa ấy , tôi bỗng hồi tưởng lại giọng hát của cố nhân thuở nào, chạnh lòng muốn được gặp lại những bạn cũ ngày xưa mà thời gian đã làm trôi dạt đi phương trời nào không còn biết nữa.

DUYÊN QUÊ / Trình bày: QUANG LÊ- NGỌC HẠ

Cũng thời gian đó là thời gian thịnh hành và là đỉnh cao của bài hát THÀNH PHỐ BUỒN của nhạc sĩ Lam Phương. Mặc dầu là một học sinh rất ham học và luôn luôn muốn tới trường mỗi ngày để được há hốc mồm mà nghe các thầy cô giảng bài một cách say mê, tôi cũng không tránh khỏi sự cám dổ của các buổi trình diễn văn nghệ nên đã bắt đầu biết cúp cua để xem ca sĩ Chế Linh hát bài Thành phố buồn cho bằng được. Vả lại từ trường tôi học ở Tân định mà ra Trung tâm xổ số kiến thiết đâu có bao xa. Thuở ấy sau mỗi lần xổ số kiến thiết quay xong thì luôn luôn là các buổi biểu diễn văn nghệ, có cả các tiết mục tấu hài của các danh hề Khả Năng, Phi Thoàn, Thanh Hoài, Thanh Việt, Tùng Lâm v.v… Những lần cúp cua đó thật là đáng đồng tiền, bát gạo. Sau khi xem văn nghệ xong, đi bộ lang thang ra con đường Duy Tân đầy bóng mát của hai hàng cây sao, vừa đi, vừa ngẫm lời bài ca, lòng tôi bỗng bâng khuâng, xao xuyến và nhớ người thương da diết. Tưởng tượng đến hình ảnh cô bạn về làm dâu nhà người, tim tôi bỗng thấy buồn bã và thương nhớ khôn nguôi.

THÀNH PHỐ BUỒN / Trình bày: CHẾ LINH

Khác với bây giờ, nền giáo dục ngày xưa ảnh hưởng nhiều của Nho Giáo, dạy con người đi tìm chân thiện mỹ và sống lối sông của người Quân Tử. Ngày xưa khi trai gái quen nhau hoặc có tình ý với nhau thì chỉ có việc nắm tay nhau thôi cũng là khó khăn lắm, bởi vì ông, bà, cha, mẹ và ngay cả nhà trường cũng đều giáo dục câu :” Nam, nữ thọ thọ bất thân”. Con gái là không được cho con trai nắm tay vì như vậy có thể coi như là mất danh giá gia đình. Chính vì thế mà dì của tôi khi còn đi học đã trở về nhà khóc sướt mướt, bù lu, bù loa vì bị một người con trai nắm tay. Dì tôi khi ấy cứ nghĩ là mình sẽ có bầu vì bị nắm tay, bởi vì ông, bà tôi cấm đoán không được cho con trai nắm tay, nếu để cho nó nắm tay thì sẽ mang bầu, làm mất danh giá gia đình, đâu có biết đâu là từ lúc nắm tay tới lúc mang bầu thì cũng phải có quá trình nhất định.

Cũng vì vậy mà học sinh thời ấy chỉ có những mối tình thầm yêu, trộm nhớ mà thôi. Lâu lâu mới có vài anh chị chạy theo phong trào Happy ( Phong trào bận quần ống loe hay quần ống xì gà, con trai để tóc dài bắt chước thần tượng John Lennon của ban nhạc The Beatles) phá rào cản cổ hủ, dẫn tới mấy chị bị xem là có chửa hoang. Cô nào bị có chửa hoang thì coi như là đừng hòng nhìn mặt bạn bè, vì như thế là nhục lắm.

Người ta nói tình yêu bắt đầu từ ánh mắt cũng đúng. Khi tâm tư tôi ngày đêm tưởng nhớ nàng thì chỉ mong tới giờ đến lớp để gặp lại hình bóng ấy cho vơi đi nỗi nhớ nhung khắc khoải. Những khi đám bạn ngồi tụ họp nói chuyện trên trời, dưới đất thì đó là những dịp cho ánh mắt của người thầm thương, trộm nhớ trông chờ ánh mắt của nhau. Khi chạm thấy ánh mắt của cô ấy thì lập tức như có một luồng điện hay sấm sét gì đó khiến cho tôi choáng ngay lập tức, luồng điện sinh học truyền mạnh từ đôi mắt, xoáy vào ngay điểm giữa hai chân mày rồi tỏa khắp cơ thể gây khẽ rùng mình, tim bỗng tăng trào những nhịp đập sung sướng và thỏa mãn.

Cảm giác say đắm của ánh mắt là chính niềm thôi thúc mạnh mẽ khiến tôi cứ mãi trông chờ được gặp nàng mỗi ngày để được nạp thêm năng lượng. Nạp xong thì cảm thấy hưng phấn mãnh liệt, cảm thấy yêu đời, yêu người không biết mệt mõi, cuộc sống dâng trào biết bao nhiêu ý nghĩa tươi đẹp, ca hát suốt ngày và thấy cuộc đời đầy tương lai tươi sáng. Cuộc đời là cả một màu hồng không hề bám một chút nào vẫn đục của cuộc đời.

(Đọc tiếp>>>>>)

(<<<<<Trở vể)

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.