Cuộc sống có nhiều điều kỳ lạ xảy ra mà chúng ta có thể gọi là duyên. Mỗi người ta gặp được và có những cảm tình nhất định chẳng phải là duyên sao? Gần đây tôi gặp một cái duyên ngộ nghĩnh không phải với con gái mà với con trai.
Số là sau khi thăm Việt Nam trở về Úc, một người bạn làm nghề điện cần người phụ giúp và tôi đi làm với anh ta. Ở Úc làm nghề điện cũng xếp vào ngành xây dựng và bất cứ ai muốn ra nghề phải đi học trường TAFE và phải đi làm với một người thợ chuyên nghiệp mới được đi học và được cấp bằng cấp. Minh là một thanh niên trẻ mới 20 tuổi đang theo học nghề điện dưới sự bảo lãnh của người bạn tôi, Minh gọi tôi bằng chú, hai chú cháu cộng tác làm việc rất hiệu quả vì tôi đã làm nghề điện lâu năm còn Minh rất lanh lợi và cũng đã theo làm hơn 1 năm nay rồi.
Mẹ của Minh qua Úc nhờ cuộc hôn nhân với một Việt kiều Úc bị thương tật mất 1 chân phải đi bằng chân gỗ và Minh được đi theo khi khoảng 14-15 tuổi. Cha ruột của Minh đã mất sau khi sống ly dị và ở với những nhân tình khác, nghe nói có thể chết do bị hại để cướp đoạt tài sản vì cha ruột của Minh theo nghề xây dựng, ăn nên làm ra, rất khá giả. Khi ông còn sống, hai cha con rất ít khi gặp nhau nên tình cảm của Minh dành cho người Cha rất ít và hình như không có. Ông ấy chỉ cho tiền chứ hầu như không mấy gần gũi với đứa trẻ. Do cuộc sống ly dị nên Mẹ của Minh có cuộc sống rất vất vả, một mình đem con còn nhỏ lên Sài Gòn đi làm thuê cho nhà chủ ở đường Hồ Văn Huê.
Trí nhớ thật là kỳ lạ, có những sự việc chỉ là thoáng qua mà ta dường như không hề bận tâm, rất là mờ nhạt, vậy mà nó lại hiện ra từ từ, dần dần rỏ nét. Đó là nét mặt của một đứa bé, một đứa bé trai dể thương, kháu khỉnh mà tôi đã gặp mười mấy năm trước. Khuôn mặt và đôi mắt của Minh chính là khuôn mặt của đứa bé đó. Nếu như Minh không kể cho tôi nghe chuyện mẹ cháu đã bồng cháu từ quê Long An lên làm mướn ở Hồ Văn Huê chắc rằng tôi sẽ không tài nào nhớ lại được. Số là những năm đó ở đường Nguyễn Kiệm có nhiều cửa tiệm bán băng đĩa sao chép lậu, bao gồm cả software lẫn đĩa phim, đĩa ca nhạc. Tôi lúc ấy đang tìm tòi, học hỏi, khám phá về những cái hay của máy computer nên hay tới tiệm bán đĩa để lục lọi soft ware, việc sao chép ở Việt Nam lúc đó hầu như công khai. Trong khi tôi đang đứng bên ngoài tiệm bán đĩa CD thì có một đứa bé khoảng 2-3 tuổi chạy lăng xăng trên vĩa hè, chạy tới, chạy lui và tôi nhận ra tình trạng nguy hiểm cho đứa trẻ vì xe cộ trên đường rất là tấp nập. Tôi hỏi mấy cô gái bán hàng có biết con nhà ai không mà không có ai trông coi hết vậy? Nhưng không ai biết cả. Tôi chặn đứa bé lại vì nó muốn băng qua đường một mình và hỏi ba, má cháu đâu? Đứa bé nhìn tôi nhưng không trả lời và tôi nhận ra nó có khuôn mặt rất dể thương, xong rồi nó quay lưng chạy quẹo vào đường Hồ Văn Huê và biến mất.
Thế đó, khuôn mặt của Minh bây giờ chính là khuôn mặt của đứa bé đó, có khác một chút nhưng cũng chính là cách nhìn của đứa bé đã nhìn tôi và hai lỗ tai hơi vãnh ra ngoài một chút. Dĩ nhiên là đứa bé thì trông dể thương hơn. Câu chuyện hoàn toàn tình cờ nhưng nó bỗng gây cho tôi một chút bồi hồi vì lẽ trái đất xoay tròn như lời trong bài hát “ Em ơi trái đất vẫn tròn, chúng mình hai đứa vẫn còn gặp nhau”. Đứa bé tôi chỉ gặp có một lần vậy mà nó cũng tồn tại trong trí nhớ, không nhận ra ngay nhưng cũng đã nhắc lại, và điều này làm cho tôi cảm thấy thời gian sao mà nhanh quá đỗi.
Cũng có một lần mà tôi đã nhớ lại một cách kỳ lạ. Tôi nhớ lại hình ảnh lúc tôi còn rất bé và mãi tới khi tôi gần 40 tuổi mới lần đầu tiên nhớ lại, tôi nhớ lúc đó tôi chưa biết nói nhưng hiểu được những câu mà người khác nói. Tôi có thể khẳng định lúc đó tôi khoảng một tuổi hoặc hơn một chút vì lúc đó tôi là đứa bé nhỏ nhất nhà, sau này chuyển qua nhà mới ở thì đứa em kế tôi nhỏ hơn tôi 1 tuổi rưởi mới chập chửng vịnh thành giường để tập đi. Tôi nhớ căn nhà cũ lúc đó có 2 cây cột tròn lớn, ở giữa là bàn thờ, dạng nhà 3 gian hai chái ngày xưa, cửa phía trước rộng nhưng bằng những tấm ván sập lại rồi cài bằng thanh gỗ chèn bên trong. Chị kế tôi bồng tôi ra đặt tôi ngồi bên hông cái bàn thờ rồi đi làm việc gì đó , tôi ngồi một mình được một lúc thì bỗng cảm thấy buồn quá mức và bắt đầu khóc ré lên. Đó là lần đầu tiên tôi nhận thức được cảm giác buồn xâm lấn, sau này mới biết cảm giác đó gọi là buồn chứ lúc đó chỉ biết phát khóc vì chung quanh mình không có ai cả. Thấy tôi khóc chị lớn sai chị nhỏ đút cơm cho em ăn, chị kế tôi vừa mớm cơm xong thì tôi vội òe ra rồi lại khóc vì mặn quá. Chị kế tôi lớn hơn tôi có 3 tuổi như vậy lúc đó chỉ khoảng 4 tuổi hơn,cũng là một đứa bé cho nên không biết, có thể đã cho quá nhiều nước mắm vào chén cơm nên mặn quá mức, và có lẽ lần đầu tiên bị ăn mặn nên lưỡi tôi bị xót làm tôi khóc ngay lập tức, chị tôi cho tôi uống nước mới hết. Sau đó chị lớn bảo chị nhỏ lấy thịt chà bông cho tôi ăn cơm thì tôi mới ăn một cách ngon lành. Ăn xong, tôi lại ngồi một mình ở góc bàn thờ, được một hồi thì bỗng nhiên chung quanh tối đen không còn thấy gì hết, thì ra cúp điện đột ngột, chị tôi lấy lửa thắp đèn dầu lên thì mọi vật mới hiện ra trở lại. Không nhớ là sau đó tôi có khóc trở lại hay không, nhưng sau khi Má tôi đi bán hàng trở về thì tôi vừa được ẵm vừa được ru: “ Em tôi bé bỏng, bè bong” Tôi bỗng cảm thấy vui sướng, an lành và chìm nhanh vào giấc ngủ.
Các bạn có còn nhớ những xúc cảm mà lần đầu tiên bạn nhận biết được trong cuộc đời làm người của bạn không? Nhiều người không nhớ gì về khoảng 5 tuổi về trước, nhưng có người nhớ được lúc 2 tuổi. Trong một tác phẩm văn học mà tôi đã đọc, tác giả kể dạng tự truyện có nói về trí nhớ lúc còn rất bé. Không biết sao mỗi lần nhớ về quá khứ thì trí nhớ tôi cứ tuông ra ào ạt. Tôi còn nhớ lúc mới khoảng 3 tuổi mà tôi đã biết xúi em trai tôi lúc đó mới khoảng gần 2 tuổi lấy cây đòn gánh phang đứa nhỏ hàng xóm chỉ vì tranh giành những viên bi bằng thủy tinh xinh đẹp. Không nhớ tôi bắt chước ai mà biết dùng một vật dụng để làm lợi thế khi đánh nhau với kẻ khác, khiến cho người lớn phải giật mình.
Nhưng những kỷ niệm êm đềm và những cảm giác vui sướng, hạnh phúc thời xa xưa cũng tựa như những giấc chiêm bao. Không biết có phải tâm linh không? Nhưng có lúc tôi bỗng có cảm nhận hình ảnh như đã từng diễn ra một lần lại diễn lại lần nữa, giống như mình đã từng nằm mơ thấy. Có thể là do cảm giác yêu thương làm cho tôi cảm thấy như vậy, nhưng nếu duy tâm một chút thì có vẻ như là trí nhớ gợi lại hình ảnh của kiếp trước. Khi tôi ở gần bên nàng, có lúc tôi bỗng cảm nhận sự việc và khung cảnh dường như đã từng diễn ra. Nàng và tôi như là của nhau từ thuở nào, kiếp nào mà tôi không biết nữa. Nếu tin vào tiền kiếp, thì người yêu kiếp này có thể là người yêu của kiếp trước gặp nhau trở lại. Nhưng nếu giải thích bằng Tâm Lý Học thì sở dĩ ta yêu một người say đắm quá mức là do bản thân đối tượng có những đặc điểm giống hệt người thân yêu trong gia đình về các mặt như hình dáng, tính cách, giọng nói, cử chỉ là những nét mà ta từng thương yêu từ tấm bé, thế cho nên ta mới có cảm giác yêu thương định sẳn tự bao giờ.
Tôi có một giải thích nữa, hơi trừu tượng nhưng có lẽ ít hoặc chưa ai giải thích như vậy. Ngày nay, với sự tiến bộ của kỹ thuật, chúng ta thấy tín hiệu âm thanh cũng như hình ảnh có thể truyền tới điện thoại di động trong tích tắc. Cũng tương tự như vậy, khi những người có trái tim thuộc về nhau hoặc người thân yêu trong gia đình đang nghĩ và nhung nhớ ta, họ cũng như là một máy phát truyền tín hiệu trong không gian và ta chính là một máy thu nhận những tín hiệu đó vì có cùng tần số. Vì thế mà ta có được linh cảm, linh tính. Còn hình ảnh ta đã thấy từng diễn ra đó là khi người yêu đang nhung nhớ ta, những hình ảnh chung quanh người ấy cũng tự nhiên được truyền qua không gian đến ta với sự ghi chép của 2 chiếc camera đó là đôi mắt người ấy. Vì thế khi gặp lại nàng cũng trong khung cảnh đó, những tín hiệu mà tôi nhận được rất mờ nhạt nhưng đã được não bộ ghi nhận trước khiến tôi có cảm giác là khung cảnh đã từng diễn ra nhưng không biết tự khi nào, giống như trong chiêm bao vậy.
Thế cho nên tác giả soạn nhạc Nguyễn Văn Tý mới có viết một đoạn trong bài hát Dư Âm như sau : “ Hẹn em từ muôn kiếp trước nhớ em mấy thuở bạc đầu, anh đã âu sầu vì đường tơ vương vấn, em để cung đàn, đưa anh về đâu”. Ông ấy đã có một mối tình rất đẹp, rất lãng mạn nhưng cũng đầy trắc trở.