Người Đi Trong Mơ (Tiếp theo 1)

CHƯƠNG HAI: Tiền Kiếp

Tôi đã không ngờ rằng tôi đã không tốn quá nhiều thời gian để tìm gặp được Hoàng đế Nguyễn Huệ. Nhưng ngài đã tiết lộ cho tôi biết chính ngài chủ động gặp tôi vì biết trước rằng tôi sẽ đến đây.

Ngài đề nghị tôi đừng xưng hô ngài là Hoàng Đế nữa vì ngài đã quy y cửa Phật, pháp danh của ngài là Minh Tịnh và muốn tôi gọi người như các nhà sư khác, từ đây về sau tôi gọi ngài là thầy Minh Tịnh. Nhà sư Minh Tịnh đi tu không phải vì muốn tìm quên thế tục mà ngược lại người muốn đi theo tư tưởng của Ngài Thích Ca Mâu Ni, cứu độ chúng sanh, kêu gọi mọi người sống theo con đường từ bi, bác ái.

Việc tu luyện đã giúp cho thầy Minh Tịnh có những khả năng siêu phàm, người có năng lực nhìn thấy cả quá khứ lẫn tương lai nên đã biết rằng tôi sẽ đến tìm và người đã chuẩn bị sẵn cho tôi chiếc giường êm ái mà tôi đã nằm hôn mê hết một ngày, một đêm.

– Trước khi trở về địa giới ta muốn ngươi đi theo ta một chuyến vì ta cần chỉ cho ngươi xem một điều bí mật.

Tôi đồng ý, nhà sư xách theo một chiếc quải có đựng vài món đồ rồi tôi với ngài cùng lên đường. Chúng tôi cưỡi ngựa đi từ sáng tới trưa thì tới một dòng sông nước cuốn cuồn cuộn vì đổ từ núi cao xuống. Hai bên bờ vô số các loài chim muôn bay lượn, hót ca ríu rít, tôi đang mãi nhìn ngắm những màu sắc đẹp đẽ của bọn chúng thì thầy Minh Tịnh đã vội vã nắm tay tôi kéo tới bờ sông.

– Đi nào.

Nắm chặt tay tôi người dùng thuật khinh công kéo tôi băng qua sông tới bờ bên kia. Chúng tôi đi một chốc nữa thì gặp một cửa hang động thạch nhũ, vào bên trong không khí mát lạnh cảm thấy thật là thú vị. Sau một lúc quanh co, mảng lộ thiên hiện ra, phía trên cao là một lỗ lớn ánh sáng mặt trời rọi sáng rực rở phản chiếu ánh sáng lên những cột thạch nhũ, tạo thành những màu sắc lóng lánh tạo nên cảm giác lạc vào một cõi thiên đường.

Nhà sư bảo tôi nằm xuống thư giản trên một phiến đá bằng phẳng gần giữa trung tâm của hang động, nhìn lên trời tôi bỗng nghiệm ra đây là một họng núi lửa đã tắc ngấm hàng ngàn năm. Được một lúc thì tôi thiếp đi.

Ầm ầm, tùng tùng, xèng xèng, cắc cắc, tiếng chiên trống náo động vang trời lại kèm thêm tiếng tù và réo lên in ỏi làm tôi giật mình. Mấy tên lính thị vệ không biết từ đâu xuất hiện kéo xốc tôi lên đẩy ra phía trước, tôi bỗng phát hiện thấy mình hai tay, hai chân bị gông, cùm, xiềng, xích trói lại. Nhưng ngạc nhiên hơn nữa là trên người tôi thấy mình mang một bộ ngực đàn bà, mái tóc đàn bà và kỳ lạ thay bộ phận kia cũng là của đàn bà tuốt tuồng tuột hay nói chính xác là tôi mang thân xác của một người đàn bà. Chưa kịp nghĩ gì thêm thì mấy tên lính kia dùng cán kiếm thúc vào người tôi đẩy mạnh ra phía trước, tôi bị giải đi trong trạng thái lõa lồ hoàn toàn không một mảnh vải che thân. Trước mặt tôi là một con voi khổng lồ đang gầm rống lên khủng khiếp. Đột nhiên bản năng trội dậy, tôi vung hai tay đang bị xích hất mạnh hai tên lính văng sang hai bên, rồi vỗ tay nghe tiếng chát thật lớn, tôi thét lên một tiếng đầy uy lực: “Quỳ xuống, Quỳ xuống”. Con voi to lớn kia bỗng dưng quỳ xuống trước mặt tôi một cách ngoan ngoãn, phủ phục.

– Đâm nó, đâm nó. Từ trên khán đài một kẻ ăn vận quan phục hét lớn lên.

Tôi ngước nhìn lên cao, không phải là miệng núi lửa nữa mà là một đấu trường hình vòng cung phía trên là khán đài đầy ấp người ăn vận như tham gia lễ hội. Đầy đủ các chức sắc quan lại, phong kiến. Giữa trung tâm kháng đài có nhiều hộ vệ đứng oai nghiêm là một người có vóc dáng đạo mạo, hình như ông ta là một vị vua. Ông ta với tay cầm lấy dùi trống đập một tiếng thùng thật lớn, lập tức chiên trống lại nổi lên vang trời, thúc giục liên hồi.

Từ một cánh cửa dưới đấu trường, mấy chục tên lính cầm giáo mác chạy lại phía con voi đang quỳ, chúng hô lên: “ Hụi, hụi” rồi hè nhau lấy mũi giáo đâm hai bên hông voi làm nó quá đau đớn gầm rống và đứng lên. Tôi kịp thấy trong đôi mắt của nó có những giọt lệ rơi xuống. Bọn lính lại ra sức đâm thật mạnh thúc giục từ phía sau. Con voi bỗng giơ vòi cuộn lấy người tôi nhất bổng lên rồi đập xuống một cái chát thật mạnh. Toàn thân tôi cảm thấy quá đau đớn như vỡ tung thành từng mảng vụn vỡ. Tôi hoàn toàn hồn bay phách lạc, mất hết tri giác chỉ còn kịp nhìn thấy con voi hú rít lên những tiếng thảm khốc, nhấc bổng hai chân trước lên rồi tự nó ngã quỵ xuống đánh ầm một cái xuống mặt đất.

Có tiếng líu lo của một con chim lạc vào trong động, tôi nghe có ai chạm tay vào vai tôi vỗ nhè nhẹ. Chợt thức giấc thì mới biết rằng mình vừa mới trải qua một giấc mơ đáng kinh hãi. Nhà sư đánh thức tôi dậy rồi trao cho tôi một bát nước, đó là nước suối mà người lấy trong động, uống xong thì tôi cảm thấy nhẹ nhõm, bình an trở lại và người giục tôi chuẩn bị ra về.

– Ngươi có biết rằng ngươi vừa mơ thấy gì không?

– Đó là một cơn ác mộng khủng khiếp

– Không phải chỉ là ác mộng, đó là những gì xảy ra ở tiền kiếp của nhà ngươi đó.

– Tiến kiếp, tiền kiếp của tôi lại là một người đàn bà sao?

– Đúng vậy. Vậy ngươi có đoán ra kiếp trước ngươi là ai không?

Tôi ngẫm nghĩ một lát rồi nói:

– Chẳng lẽ tôi lại là… lại là nữ tướng…

– Bùi Thị Xuân, ngươi chính là nữ dũng tướng của ta khi ấy. Thầy Minh Tịnh khẳng định.

– Thật là vô lý quá, tôi sao có thể từng là một người đàn bà được?

– Sao lại không thể, còn một điều nữa. Thục Oanh, một người mà ngươi từng yêu tha thiết, ngươi có biết tiền kiếp của cô ấy là gì không?

– Là gì làm sao tôi biết được?

– Cô ta có hiện diện trong giấc mơ của nhà ngươi.

– Trong giấc mơ của tôi, giấc mơ có quá nhiều người, lại toàn những kẻ thù nghịch. Ai có thể là Thục Oanh được chứ.

– Vậy ngươi thử nghĩ xem, trong cuộc hành hình đó ai là người có tình cảm ưu ái với ngươi nhất?

Tôi nghĩ mãi không ra

– Chẳng lẽ, chẳng lẽ?

– Chính là con voi đó, vì ngươi là người huấn luyện nó, thuần dưỡng và chăm sóc cho nó. Cho nên nó đã quá đau khỗ khi bị thúc giục phải giết chết ngươi. Sau thời gian đó, nó đã bỏ ăn và chẳng bao lâu sau bị kiệt sức mà chết. Thật là quá thống thiết. Kiếp nay nó đã theo ngươi một thời gian để trả nợ ân tình, nhưng vì nó còn ân hận là kẻ đã giết ngươi nên nó đành đau khổ bỏ ngươi mà đi thôi.

Thật quá ngỡ ngàng, sự việc lại có thể quá éo le và lâm ly bi đát đến mức như vậy.

– Thục Oanh, Thục Oanh, tôi gọi tên nàng hai lần rồi bỗng xúc động quá mức nên hai dòng lệ cứ tuông trào lai láng. Tôi mặc sức mà khóc không còn kiềm hãm gì nữa.

Nhà sư vổ vai an ủi tôi và cho biết rằng tôi không còn nhiều thời gian để tiếp tục ở lại tầng thứ Bảy nữa. Khả năng nhập thiền kéo dài của tôi chưa thể bì với sư phụ được, tôi không thể ở lại lâu hơn nữa. Nhà sư dẫn tôi lên đỉnh núi cao để chỉ cho tôi lối trở về.

– Chúng ta chắc hẳn sẽ còn nhiều lần tái ngộ chứ? Tôi lau nước mắt rồi hỏi.

– Hẳn nhiên rồi, ta và ngươi không phải là những số phận gắn kết với nhau sao? Dưới kia là đường về nhà của ngươi. Thầy Minh Tịnh chỉ xuống vực sâu thăm thẳm và gật đầu ra hiệu cho tôi nhảy xuống đó.

Đã quá quen với những lần tọa thiền xuất hồn trước đó, nên tôi lấy đà lao mạnh xuống vực. Càng lúc càng tăng tốc, tôi bị gió lốc làm đảo lộn quay vòng, chới với không có chổ níu kéo. Gió rít hai bên tai và quất thẳng vào mặt. Bỗng tôi như chiếc lá bị lượn qua, lượn lại rồi nhẹ nhàng, từ từ, từ từ đáp xuống.

Tôi giật mình hoàn hồn thức tỉnh. Hà Mi đang ở phía sau đỡ lấy hai vai của tôi. Chắc là lúc sắp nhập thần trở lại, cơ thể tôi chao đảo dữ dội nên nàng phải vào giữ chặt vai tôi lại để thể xác của tôi không bị té xuống đất có thể gây nguy hiểm tính mạng. Cuối cùng tôi đã trở về an toàn, chỉ cảm thấy kiệt sức vô cùng. Hà Mi đỡ tôi nằm xuống nghỉ ngơi rồi nàng đi chuẩn bị món súp cho tôi bồi bổ lấy lại năng lượng đã bị hao tổn.

Sau khi đã phục hồi lại sức lực. Tôi đã kể hết lại những gì tôi đã trải qua trong suốt chuyến phiêu lưu vừa qua. Hà Mi luôn hết sức thích thú về những câu chuyện kỳ lạ mà tôi thường kể cho nàng. Lần này nàng tỏ ra rất ngạc nhiên về câu chuyện tiền kiếp của tôi.

– Thế anh nghĩ tiền kiếp của em là nhân vật nào đây mà giờ đây phải lo lắng cho anh từng li, từng tí đây ?

– Nhân vật nào, nhân vật nào làm sao anh biết được. Chỉ có thể lần sau gặp lại thầy Minh Tịnh anh mới hỏi ra. Biết đâu, biết đâu em là chồng của nữ tướng Bùi Thị Xuân vào kiếp trước. Đúng rồi, em chính là chồng anh vào kiếp trước cho nên bây giờ trở ngược lại chăm sóc cho anh hi, hi, hi…

Nói tới đó, tưởng tượng Hà Mi trở thành một người đàn ông, tôi không nhịn được nên ôm bụng cười ngặt nghẽo, cười đứt cả ruột khiến Hà Mi trố mắt nhìn rồi cũng ôm bụng cười theo. Quả là một ngày vui.

 

(<<<Trở Lại )

(Đọc Tiếp 2>>>)

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.