CHƯƠNG BA: KHỔ LUYỆN
Tôi không cần thiết phải tọa thiền để xuất hồn lên tầng không thứ Bảy để gặp linh hồn của Hoàng đế Quang Trung tức nhà sư Minh Tịnh nữa. Vì kể từ khi tôi trở về địa giới, chính nhà sư đã thường xuyên đích thân tới gặp tôi để đàm đạo. Xưa kia tôi đã chẳng những là một chiến tướng mà còn là một bằng hữu của người, cho nên người không ngần ngại gì khi tìm đến gặp tôi. Với năng lực siêu phàm, nhà sư chỉ chớp mắt trong suy nghĩ đã có mặt tại nơi người muốn đến.
Lần này, người đến là muốn truyền cho tôi một công năng đặc dị chưa từng có ai có được. Đó là khả năng tiếp cận, thâm nhập vào giấc mơ của người khác để truyền đạt mục đích của mình. Khả năng này sẽ có tác dụng rất to lớn, nó có thể thuyết phục những kẻ ác từ bỏ những ý đồ đen tối hoặc nó có thể khuyến khích những kẻ hèn nhát, ích kỷ trở nên can đảm và rộng lượng hơn. Điều này có nghĩa là tôi trở thành một nhân tố xúc tác để thúc đẩy những tiềm năng chưa lộ diện của mỗi con người.
Người xưa thường nói rằng: “ Họa hổ họa bì nan họa cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm” hoặc là: “ Dò sông dò biển dể dò, mấy ai lấy thước mà đo lòng người”. Nhưng nếu thâm nhập được vào giấc mơ của cá nhân mà giao tiếp, thì việc suy đoán đúng tính cách của mỗi cá nhân sẽ không là chuyện khó nữa. Bởi vì trong giấc mơ, cá nhân hầu như không ý thức gì hết và họ sẽ thể hiện tất cả những bản năng, khát vọng cũng như dục vọng rất thực mà không kềm chế gì cả. Đọc được giấc mơ là đọc được nội tâm của cá nhân và điều này về lý thuyết tâm lý chiến mà nói là ta đã nằm trong nội bộ của địch mà biết trước tầm nhìn chiến lược của họ.
Để có được năng lực này tôi phải trải qua những bước luyện tập do nhà sư hướng dẫn. Người muốn truyền đạt cho tôi vì muốn tôi có năng lực thúc đẩy nhanh quá trình tiến bộ về tư tưởng của công chúng, là một trong những yếu tố quan trọng quyết định sự tồn vong trước những hiểm họa diệt vong thời hiện đại.
Bước đầu tiên là người hướng dẫn tôi cách quan sát để biết được một người trong khi ngủ có đang mơ hay không. Bước này tương đối không khó vì thông thường trong giấc ngủ, sóng não có những chu kỳ hoạt động gọi là Nhịp Sinh Học. Những chu kỳ này kéo dài khoảng chín mươi phút lại lặp lại một lần và cả đêm ngủ có khoảng bốn đến năm lần. Giấc mơ thường xảy ra ở khoảng giữa những chu kỳ như thế. Người ta có thể có đến hai hoặc ba giấc mơ trong một đêm. Không phải giấc mơ nào người ta cũng nhớ hết. Những giấc mơ chỉ thật sự được ghi nhớ khi nó xảy ra vào giai đoạn chớp mắt qua lại và lên xuống nhanh khi mi mắt chỉ hé mở mà khoa học gọi tắt là giai đoạn REM (Rapid eye movements). Do đó nếu tôi quan sát bắt được giai đoạn đó là biết được cá nhân bị quan sát đang nằm mơ.
Bước thứ hai quan trọng hơn và khó hơn là luyện tập giao tiếp tâm linh với đối tượng đang mơ. Khi đang mơ, tâm linh của cá nhân sẽ tự tách phần vô thức và ý thức ra riêng biệt. Phần ý thức vì mệt mỏi nên hầu như ngơi nghỉ, còn phần vô thức sẽ bay nhảy tự do, có nghĩa là cá nhân khi đó chẳng điều khiển gì bản năng cả. Lúc này tôi sẽ dùng năng lực hấp dẫn để lôi kéo vô thức của đối tượng đi theo mình, nghĩa là tôi dùng ý thức của mình để dụ dỗ vô thức của kẻ khác. Tuy nhiên, việc này cũng là con dao hai lưỡi. Nếu như bản năng vô thức của đối tượng quá mạnh mẽ mà ý chí của tôi không đủ vững, ý thức của chính tôi có thể bị sự hấp dẫn ngược lại mà trở nên bị hủy hoại. Cho nên để có năng lực bước vào giai đoạn này, tôi phải trải qua rèn luyện gian khỗ để chiến thắng ma lực.
Trong bản thân của mỗi cá nhân đều tồn tại hai mặt thiện và ác cũng như vũ trụ có ngày và đêm, bóng tối và ánh sáng. Chỉ khác nhau về mức độ ít hay nhiều và thiên về phía nào nhiều hơn. Cho nên muốn chiến thắng kẻ thù trước hết là phải chiến thắng bản thân mình trước, nghĩa là phải đè bẹp được bản năng hẹp hòi, nhỏ mọn, tham lam, hèn nhát của bản thân mình trước đã.
Hơn nữa, tuy rằng tôi đã khổ luyện trong thời gian khá lâu. Nhưng có những cá nhân quá ư tà đạo, bản năng ác ôn, tàn bạo của họ quá mạnh thì chính tôi có thể sẽ bị ma lực của họ đánh bại. Cho nên nhà sư Minh Tịnh đã cho tôi một chương trình tập luyện hết sức nghiêm ngặt.
Lần này chính nhà sư dẫn tôi lên núi cao để luyện tập trong một hang động bí mật mà chỉ có người biết. Hang động của nghĩa quân Tây Sơn còn chưa bị người đời nay khám phá nhờ vào vị trí vô cùng hiểm trở của nó. Quả là người kỳ vọng quá lớn vào một cá nhân như tôi, nhưng tôi chỉ có thể vâng lệnh vì không còn gì thiêng liêng hơn khi được một chủ soái anh hùng tin tưởng ký thác nhiệm vụ quan trọng.
Tôi sẽ không kể dài dòng về một quá trình khổ luyện, chỉ biết rằng tôi phải trải qua ba tháng thử thách vô cùng cam go. Phải tập nhịn đói, nhịn khát và chịu đựng giá lạnh, rét buốt lẫn cô độc. Luyện tập ngâm mình trong nước suối lạnh lẽo giữa rừng hoang trong thời gian dài nhất có thể được để thử thách với khả năng sinh tồn trong điều kiện khắc nghiệt nhất.
Một trong những bài tập quan trọng là lập lại một cách không ý thức những chiêu thức võ thuật Tây Sơn còn tiềm ẩn trong trí nhớ vẫn còn lưu lại trong tôi từ tiền kiếp. Kỳ lạ thay, khi tinh thần tập trung cao độ, tôi bỗng có khả năng thi triển những chiêu thức võ Tây Sơn ở mức độ thượng thừa, mặc dầu hiện tại tôi chưa từng trải qua luyện tập võ thuật bao giờ. Điều này quan trọng không phải chỉ là ôn lại khả năng phòng vệ mà quan trọng hơn là phát huy được khả năng đánh thức những năng lực tiềm ẩn của bản thân. Bởi vì trong giấc mơ, nhất là những người bị mộng du, người ta có thể thực hiện những điều phi thường và vô cùng nguy hiểm trong khi bình thường lúc thức người ta sẽ không bao giờ làm được. Cho nên, nếu giao tiếp với giấc mơ của kẻ khác, tôi cần phải có những siêu năng lực để đối phó với những tình huống nguy hiểm không thể lường trước được.
DU HÀNH TRONG MƠ
Một trong những nguyên lý mà tôi phải vận dụng để tiếp cận với giấc mơ của kẻ khác là:” Tần số tương đồng”. Tương tự với việc vận công biến đổi màu sắc cơ thể giống với màu sắc môi trường khi thực hiện thuật tàng hình, tôi sẽ thực hiện việc vận công để thích ứng với tần số nội tại của đối tượng và như thế tôi sẽ cùng đồng hành với đối tượng vào trong giấc mơ của họ y như việc họ nằm mơ thấy tôi vậy.
Nghe có vẻ phức tạp nhưng điều này tiền nhân đã thường xuyên vận dụng mỗi khi họ muốn xuất hiện trong giấc mơ của con cháu họ để báo trước một điều gì đó sắp xảy ra. Thật ra trong cùng huyết thống thì tầng số nội tại của họ hầu như tương đồng, còn tôi phải vận công để điều chỉnh. Do đó, tôi phải luyện tập và để làm được việc này thì chỉ có cách duy nhất là va chạm thực tế rồi tùy cơ ứng biến.
Đầu tiên tôi thử thâm nhập vào giấc mơ của một người hành khất tội nghiệp không nhà, không cửa. Tối phải nằm ngủ ké ngoài những sạp bán thịt ngoài chợ. Buổi tối khi anh ta đang ngủ, tôi cũng giả dạng một người ăn mày rách rưới tới nằm trên sạp thịt kế bên. Khi anh ta đã ngủ say thì tôi ngồi vận công để cố gắng nhìn thấy tâm linh của hắn. Nếu tôi nhìn thấy tâm linh của hắn thì có nghĩa là tâm linh hắn cũng nhận ra tôi.
Đêm đầu tiên, vào lúc nửa đêm tôi thấy anh ta ngồi dậy nhưng miệng vẫn ngáy khò khò, tôi cho rằng anh ta có bệnh mộng du chắc sắp đứng lên đi hay chạy. Nhưng bỗng nhiên tôi nghe tiếng cười khúc khít rồi bỗng tôi bị ai đó vỗ vào vai một cái, thì ra có một vong linh đùa giỡn, ngồi phía sau dựng hắn dậy để trêu ghẹo. Tôi bèn trừng mắt dùng linh thần để uy hiếp, kẻ lang thang kia khiếp hãi trước uy lực dũng mãnh của tôi nên vội vã biến mất, thể xác to lớn của anh ăn mày bỗng rơi phịch xuống ngủ tiếp. Biết rằng không xong nên tôi trở về nhà ngủ và dự định tối mai sẽ làm lại.
Đêm thứ hai tôi cũng thực hiện giống đêm trước, nửa đêm thấy mặt hắn bỗng nhăn nhó, rồi hắn bỗng đứng lên đi lòng vòng, tôi vội vã đi theo xem sợ anh ta bị té ngã nguy hiểm. Đi một hồi rồi tới khu nhà vệ sinh hắn ta cởi quần ra tính ngồi xuống đại tiện nhưng nhìn thấy nhà vệ sinh này sao hôi thối, dơ dáy quá, thế là hắn ta lại trở ra rồi tính chui vào lùm cây kín đáo, nhưng gần đó có hai ba gã đàn ông đang đứng cãi nhau om sòm, hắn sợ bị phát hiện nên lại chạy đi tìm nhà vệ sinh khác. Tới nơi thì bên trong nhà vệ sinh lại đang có người nên hắn lại ôm bụng chạy lòng vòng. Cuối cùng hắn trở lại sạp thịt rồi nằm phịch xuống. Một chốc sau tôi nghe có mùi tanh tưởi, hôi thối quá mức nên vội vã cuốn gói đi về. Thật là xúi quẩy.
Sáng hôm sau tôi đem chuyện ở quầy thịt kia kể lại cho nhà sư Minh Tịnh nghe thì người bỗng ôm bụng cười lăn, cười lộn. Tôi thấy có gì đâu mà buồn cười, người ăn xin kia quả là quá tội nghiệp, bị ăn uống phải thức ăn gì dơ dáy nên nửa đêm bị mắc Tào Tháo rượt mà không có chỗ đi vệ sinh một cách đàng hoàng, tử tế. Có gì đâu mà mắc cười? Tôi phân bua với nhà sư lý lẽ như vậy, nhưng càng phân bua thì thầy Minh Tịnh lại càng ôm bụng cười và cười nhiều hơn nữa. Cuối cùng sau khi đã không còn mắc cười nữa thì thầy hỏi tôi:
– Theo nhà ngươi thì ở gần chợ có nhà vệ sinh công cộng nào mở cửa vào giữa đêm không?
– Gần chợ có nhà vệ sinh công cộng chứ, nhưng nó có mở cửa vào giữa đêm không thì con không biết.
– Thế gần đó lại có nhà vệ sinh nào nữa không?
– Con cũng không biết
– Thế nửa đêm khuya khoắt có ai thức mà cãi nhau không?
– Điều này thì cũng hơi lạ, chẳng lẽ, chẳng lẽ lại là những vong linh khác hiện ra trêu ghẹo người nữa?
– Không phải vậy. Ngươi hãy hình dung lại xem sao, chuyện gì đã xảy ra?
Tôi suy nghĩ mãi không ra câu trả lời nên nói:
– Con chịu thua, xin thầy hãy giải thích
– Ngươi không biết sao, đó là ngươi đã giao tiếp được với giấc mơ của anh ta, nhưng vì nhà ngươi chưa đủ kinh nghiệm để nhận ra. Chính ngươi đã hòa vào giấc mơ ấy nên cứ đinh ninh là những chuyện ấy diễn ra thật sự. Ngay cả khi ngươi cuốn gói ra về là lúc thần thức của ngươi vẫn còn nửa mê, nửa tỉnh, vì thế ngươi cứ tưởng rằng những việc như vậy diễn ra thật. Kỳ thực là chúng diễn ra trong mơ. Nghĩa là ngươi đã thâm nhập vào giấc mơ của người ăn mày đó có đúng như vậy không?
– À, thì ra thế!
Tôi bỗng thấy vui mừng khôn tả vì bước đầu đã thực hiện được một công việc siêu thường. Nhưng việc thâm nhập vào giấc mơ của người ăn mày nó vô duyên làm sao ấy. Sao lại đúng ngay lúc anh ta mắc đại tiện. Cũng may là anh ta không ngồi ngay lên người của tôi, nếu không… không biết lúc ấy tìm đâu ngay ra nước mà tắm rửa được nữa. May thật!