(Truyện khoa học giả tưởng)
Tác giả: Quách Chương
Lời nói đầu
Từ lâu, tôi đã ôm ấp ý nghĩ viết câu chuyện siêu tưởng lấy tên là; “Người Đi Trong Mơ” nói về một anh chàng có khả năng đi chu du xuyên qua những giấc mơ của mình và giấc mơ của người khác để làm những chuyện ly kỳ giống như những câu chuyện X-Man, Super-Man, hay Spider-Man vậy. Lấy trí tưởng tượng của mình mà tạo ra những chuyện viển vông, không có thiệt nhưng lại làm cho người đọc bị lôi cuốn.
Ý tưởng phát sinh từ những giấc mơ kỳ lạ mà tôi đã từng trải nghiệm và vẫn ghi nhớ như in ở trong đầu. Nhiều năm sau này tôi càng có những trải nghiệm khiến tôi đã hoàn toàn tin rằng có một thế giới tâm linh tồn tại và tôi nghiệm rằng:” Tư tưởng là một hoạt động siêu hình đang điều khiển não bộ để đưa ra những chỉ thị điều khiển hành động, nghĩa là linh hồn điều khiển thể xác mà não bộ chỉ là một bộ phận vi xử lý cực kỳ hoàn hảo. Giống như những tín hiệu điều khiển một robot, nhưng tư tưởng người là chủ thể độc lập tự điều khiển và điều chỉnh và có khả năng giao tiếp, trao đổi.”
Không phải mới đây mà đã hơn mười mấy năm rồi tôi nuôi dưỡng suy nghĩ đó, nhưng chưa biết bắt đầu như thế nào và vì cuộc sống vất vả nên khó thực hiện. Mãi gần đây, sau khi tham khảo một số bài viết liên quan đến vấn đề tâm linh, tôi mới bắt đầu có khái niệm để bắt đầu câu chuyện. Tất cả là do trí tưởng tượng kết hợp với tư tưởng, các bạn nếu thấy có hứng thú và nhã ý, xin tha hồ đóng góp ý kiến, miễn là đừng có những ý kiến quá dung tục và cực đoan.
Chương một: Hoàng Đế Quang Trung
Nhận mệnh lệnh của sư phụ, tôi phải truy tìm tung tích linh hồn của Hoàng đế Quang Trung vì ngài là nguồn năng của chiến thắng, và sự bảo đảm của thành công trong cuộc chiến tâm linh hiện nay. Tuy rằng xương cốt và mộ phần của ngài đã bị hủy hoại nhưng tinh thần của ngài hẳn là còn tồn tại nơi mảnh đất của một thời oanh liệt của các anh hùng, hào kiệt Tây Sơn mà hiển hiện vẫn tràn đầy uy lực. Sư phụ không cho tôi được mang theo binh khí vì kim loại sẽ làm lộ diện khi ẩn mình, công cụ duy nhất là chiếc sáo bằng trúc dùng gọi Bạch Đại Bàng trong những tình huống cấp bách. Nhiệm vụ thập phần nguy hiểm vì Atula hiện diện rất đông nơi lãnh địa mà tôi sẽ phải đến.
Tôi có hai ngày để sắp xếp chuẩn bị nhưng tôi cần gặp Hà Mi để nói lời tạm biệt. Chúng tôi là một cặp bài trùng hoàn hảo có tâm linh liên thông với nhau. Nhưng lần này, nàng không đồng hành với tôi mà nàng có nhiệm vụ bảo vệ thân xác của tôi khi tọa thiền, xuất thần hồn vào tầng không thứ Bảy. Nàng cần bảo vệ thân xác tôi để bảo đảm tôi trở về còn sống và hoàn thành nhiệm vụ. Quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách. Giặc đến nhà đàn bà cũng phải đánh. Tuy rằng nàng ở lại nhưng nhiệm vụ cũng vô cùng quan trọng vì đặc vụ Nam Hoa có thể tấn công bất cứ lúc nào nếu như thân phận của tôi bị bại lộ.
Cho đến hiện nay, địa điểm hoạt động của chúng tôi vẫn chưa hề bị phát hiện. Tôi thuê lại căn nhà nhỏ này của một người ở xa, anh ta không có nhiều thời gian chăm sóc nó nên giao hẳn cho tôi vừa ở vừa trông nom hộ. Tuy nhỏ bé nhưng nó lại rất hữu dụng cho tôi vì nó có một tịnh thất kín đáo mà gia tiên để lại vô tình trùng hợp với ý định của mình. Nếu không phải số phận thì tôi đã không phát hiện ra được. Sau khi dọn đến ở, tôi đã bí mật gia cố thêm vật liệu cách âm, đảm bảo không bị quấy nhiểu khi tọa thiền.
Cuộc chiến hiện nay rất là khó khăn, người Nga đã phát minh ra công cụ truy tìm những nguồn năng lượng di động có thể phân biệt giữa tin tức và tinh thần. Đặc biệt là công cụ này có thể giải mã để hiện thị hình ảnh của chủ thể và lập tức gây nguy hiểm bằng cách tấn công trực tiếp vào tinh thần bằng trường năng lượng sóng cao tầng có thể tiêu diệt đời sống vĩnh viễn không còn tiếp diễn. Chúng tôi tiếp thu được pháp ẩn thân mà sư phụ truyền cho nhưng vẫn phải thường xuyên nhờ Bạch Đại Bàng chụp đi với tốc độ sấm sét trong những tình huống cực kỳ nguy hiểm. May mắn là công cụ này của Nga chưa hoàn toàn tối ưu vì nó cần phải hiện thị lên màn ảnh trước khi ra quyết định tấn công và cũng may mắn là chúng tôi có đủ linh cảm để biết mình đang bị giải mã và kịp thời tẩu thoát không để lại dấu vết.
Nghe có gì đó thật nực cười, lấy những hoạt động mang đầy màu sắc mê tín để chống lại những công cụ ưu thế hiện đại. Nhưng những gì đang diễn ra vào giữa thế kỷ 21 này là sự lập lại của một nền văn minh nhân loại đang bị sụp đổ. Nhân loại đang đi vào giai đoạn tự diệt để chuẩn bị lập lại từ đầu một nền văn minh mới, bắt đầu lại thời kỳ ăn lông, ở lỗ. Sự thật là kiến thức và vận dụng của nền văn hóa tâm linh đã tồn tại qua biết bao nhiêu chu kỳ hủy diệt của nhân loại, trong khi đó những gì mà chúng ta thấy là sự văn minh phát triển hiện nay lại chỉ là sự lập lại của quá khứ mà thôi. Nền văn hóa tâm linh không những không là lạc hậu mà nó còn có những cũng cố thêm trải qua biết bao nhiêu hằng hà sa số thiên niên kỷ, được đánh dấu gần nhất là thời kỳ của ngài Thích Ca Mâu Ni. Mỗi khi nhân loại gần đi đến diệt vong thì cuộc chiến của thế giới tâm linh lại xuất hiện vì tiền nhân muốn bảo vệ những phần tử con cháu còn lại. Tuy rằng không thể can thiệp trực tiếp, nhưng tâm linh tiền nhân cần ủng hộ tinh thần của thế hệ con cháu và điều đáng tiếc là các chủng tộc luôn quan hệ mâu thuẫn vì quyền lợi xung đột khó giải quyết. Tiền nhân không cách nào giữ hòa bình trên tầng cao được. Ngài Thích Ca Mâu Ni có thể tỉnh lặng quan sát nhân loại tự sinh, tự diệt nhưng tiền nhân vẫn chưa thoát khỏi ngã chấp vì thế cuộc chiến tâm linh là điều không thể tránh khỏi.
Tôi đã chuẩn bị tương đối đầy đủ đồ ăn, thức uống và các phương tiện không phải cho tôi mà cho Hà Mi khi nàng ở lại trông chừng thể xác của tôi không bị tấn công, vì nếu bị hủy hoại thì tôi sẽ không có đường trở về nữa. Hà Mi cũng có luyện tập tọa thiền giống như tôi nhưng nàng thích chu du khắp nơi trong cảm giác bềnh bồng, phiêu lãng, nhìn ngắm giang sơn, gấm vóc, non nước hữu tình, không vương vấn cõi đời đầy ô trọc. Còn tôi, lần này xuất thần là phải đương đầu với những hiểm nguy, bẩy rập vì chiến tranh đang hiện diện trong thế giới siêu hình mà mắt người thường không thể thấy được. Tôi và nàng gặp nhau ở chỗ là cùng có tinh thần ái quốc, yêu mến quê hương, nơi chúng tôi sinh ra và lớn lên với bao nhiêu kỷ niệm buồn vui lẫn lộn. Có người cho rằng môn đồ của tọa thiền là phải vứt bỏ tất cả tình cảm vì nó cũng là bản ngã chấp trước, nhưng Sư phụ lại không ngăn cấm vì người cho rằng những tình cảm cao cả không những không có hại mà nó càng nâng cao tinh thần trở nên mạnh mẽ hơn. Nhiều người cho rằng tình yêu giữa nam và nữ cũng là nguyên nhân gây khổ nạn, nhưng có lẽ là vì họ chưa thấy có những tình yêu vô cùng thiêng liêng không hề có một chút dục vọng vẫn đục nào hết. Tất cả là do tâm ý chúng ta có còn tà niệm hay không. Con người vì sống trong xã hội nên thường nhiễm thói tham lam, hư hỏng. Nhưng nếu chúng ta trở về được với bản chất lương thiện như một đứa bé, chúng ta bỏ đi sự tha thiết với những vật chất nhân tạo của đồng loại, xem như chúng ta đã loại bỏ được tà niệm. Tà niệm là do xã hội loài người phát sinh ra còn đối với thiên nhiên, bản năng con người không có gì là sai trái cả.
Nội trong ngày hôm nay tôi phải ghi nhớ bằng được bản đồ dẫn lối vào doanh trại Tây Sơn, một vùng lãnh thổ tồn tại cách nay đã gần ba trăm năm. Ngoại trừ địa hình, đồi núi, sông nước hầu như chưa hoàn toàn thay đổi còn tất cả dấu vết của doanh trại hoàn toàn không tồn tại. Nhưng tôi sẽ phải đến đúng địa điểm để gặp cho bằng được linh hồn Quang Trung hoàng đế nhằm nhắn gửi thông điệp của sư phụ. Tối nay tôi cần tắm mình trong nước hoa sen sạch sẽ và chọn mặc bộ đồ thích hợp khi yết kiến hoàng đế. Chắc là ngài cũng không phân biệt gì diện mạo bề ngoài, miễn là phải có được một tâm thế phù hợp.
Ngài là một nhân vật yêu nước vĩ đại còn tôi chỉ là một kẻ vô danh, nhưng tôi cũng có tấm lòng ái quốc của riêng mình, tôi cảm thấy rất thiêng liêng trong nhiệm vụ được giao vì thế không cảm thấy một chút sợ hãi nào. Đã có lần tôi được một nữ đại tướng của một binh đoàn kháng chiến châu Âu rót cho tôi một chung rượu, linh hồn tôi uống cạn và cảm nhận được tất cả vị nồng ấm, người đề cao và khích lệ tinh thần hoạt động của tôi và giấc mơ đó truyền cho tôi thông điệp của lòng yêu nước cao cả. Ngày mai tôi phải vượt qua miệng sói, hang hùm để truyền thông điệp của sư phụ. Không phải chỉ làm nhiệm vụ của một người đưa tin mà còn là nhiệm vụ của một sứ giả nữa. Chính Sư phụ cũng không thể biết tinh thần ngài Nguyễn Huệ hiện ra sao nữa. Trải bao thăng trầm, chính xương cốt của ngài còn bị triều Nguyễn hủy hoại thì tinh thần của ngài không biết đã bị hao tổn bao nhiêu hoặc là ngài đã thay đổi tâm thế để không sẵn sàng can thiệp vào chuyện thế gian nữa. Có một điều Sư Phụ chắc chắn là ngài chưa thể đầu thai chuyển kiếp được vì kiếp nạn của người quá đổi hào hùng, chưa thể có một phán xét và linh hồn người còn chờ đợi hoàn tất một nhiệm vụ. Đó là giúp đỡ hậu thế vượt qua kiếp nạn. Một xứ mạng đã được tiên đoán hàng vài trăm năm trước.
Sau khi có một giấc ngủ an lành, sáng hôm sau tôi thức giấc với một tinh thần sảng khoái, sẵn sàng làm nhiệm vụ. Hà Mi đã chuẩn bị chỗ thiền cho tôi, phòng tọa thiền được thu dọn ngăn nắp, sạch sẽ và nhiệt độ được điều chỉnh ấm áp, dể chịu và thêm vào một chút hương trầm nhè nhẹ tạo một cảm giác thật yên ổn khi bước vào trong. Chỉ một mình tôi sẽ ở lại trong phòng đóng kín cửa, nàng sẽ ở bên ngoài để theo dõi qua hệ thống camera đặt chung quanh. Khi tôi đóng cửa lại thì không có một côn trùng nhỏ bé nào có thể lọt vào được mặc dầu vẫn có hệ thống thông gió và lọc bỏ khí thải ô nhiễm để đảm bảo cung cấp đầy đủ không khí trong lành nhất. Tôi chọn thời khắc là đúng sáu giờ sáng, đúng vào lúc mặt trời đã sưởi ấm đầy đủ bầu khí quyển sau một đêm lạnh lẽo, bắt đầu bằng một buổi sáng mát mẻ, đẹp trời. Vì đã khổ luyện nhiều năm nên tôi dể dàng nhập thiền, tập trung vào quầng ánh sáng trước mắt chuyển từ xanh lục sang màu vàng ấm áp. Khi ánh sáng tạo thành một ống dẫn hình trụ thì tôi bắt đầu bay lên chui vào nó và từ từ tăng tốc độ. Đường ống không hoàn toàn thẳng mà tôi phải thường xuyên uốn, lượn qua những khúc quanh, có lúc ngặt nghèo như hình xoắn ốc. Vì đã có kinh nghiệm nên tôi không bị hốt hoảng như những lần đầu tiên. Lần xuất này tôi phải vượt lên tầng thứ Bảy nên phải vượt qua không gian dài gấp nhiều lần trước. nhiều lúc tôi phải nhắm mắt thả trôi tự do để nghỉ ngơi một chút. Chính xác không phải là tôi đang bay mà tôi đang bị hút vào, càng lúc càng tăng tốc và cuối cùng tôi bị ngất lịm trong trạng thái hôn mê không còn biết gì hết.
Trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh tôi mơ hồ bên tai văng vẳng khúc nhạc du dương làm linh hồn tôi cứ lắc lư bềnh bồng. Có lúc khoan thai, dìu dặt lại có lúc tưng bừng như lễ hội. Chợt ánh sáng ấm áp của tia nắng mặt trời rọi chiếu vào mắt tôi giật mình thức tỉnh, tôi giụi mắt và chợt thấy một nhân vật đang cúi sát, áp mặt sát vào mặt tôi để quan sát. Quá đột ngột nên tôi vung tay lên để đẩy ra. Nhân vật kia cũng giật mình đứng phắt lên nhưng lại tiếp tục quan sát tôi bằng cặp mắt hoàn toàn thắc mắc. Khi tôi định thần được thì phát hiện ra kẻ kia là phái nữ. Cô ta nửa trên để ngực trần hoàn toàn và quấn xà rông Champa với những màu sắc lấp lánh rục rỡ. Gương mặt ngăm đen với đôi mắt long lanh cực kỳ xinh đẹp, nữ kia tiếp tục nhìn tôi chằm chằm không một chút ngại ngần hay e thẹn gì.
– Xin lỗi cô, có thể cho tôi biết tôi đang ở đâu không?
Nữ nhân kia khẻ lắc đầu, xong bất ngờ vụt biến thật nhanh, tôi chỉ kịp nhận ra cô ta có thêm bốn cái chân khác nữa.
Linh tính báo cho tôi biết sắp có chuyện không hay xảy ra. Bèn sử dụng phép ẩn mình mà sư phụ chỉ cho, tôi vội cởi hết y phục giấu vào tảng đá và vận công chuyển màu sắc bên ngoài cơ thể thành màu nâu đỏ và ẩn mình vào vách núi. Vừa kịp xong thì một bầy Atula từ xa kéo tới. Chúng chạy rầm rầm trên mặt đất lại bay vần vũ trên bầu trời trông chúng thật gớm giếc và dữ tợn, toàn những kẻ ba đầu, sáu tay, chín mắt. Có một tên to lớn và lực lưỡng nhất, hắn có cơ thể màu đỏ y như trái gấc mà tay lại mọc đầy người, lại có thể vương dài cả trăm mét để lục lọi. Rất may là tôi ẩn mình vào sát vách núi mà hắn không thể ngờ được. Nữ Atula kia đã dẫn hắn tới đúng nơi tôi xuất hiện, chỉ chỗ tôi nằm cùng với những dấu vết trên bải cỏ. Cũng may tôi có khả năng vụt bay thật nhanh đến chân núi. Nếu không cả bầy Atula sẽ phát hiện ra mà bắt lấy. Chúng quầng khắp bầu trời bằng những cặp mắt diều hâu sắc bén. Nếu như tôi không biến màu tiệp với màu vách đá thì không thể nào thoát được.
Mãi cho tới khi trời sụp tối, bầy Atula mới rút lui. Tôi biết mình không thể tiếp tục ở đây nên vội vã tìm lại y phục mặc vào và nhanh chóng rời khỏi. Tôi men theo cánh rừng và lần theo những con suối mà đi suốt từ đêm đến sáng. Nhìn sao Bắc Đẩu mà đi mãi về hướng Đông Nam để tìm dòng sông Côn, con sông chảy qua các địa danh mà anh em nhà Tây Sơn đã một thời làm mưa, làm gió.
Tầng thứ Bảy này là nơi đến và tồn tại của các linh hồn đã lìa khỏi xác của tất cả các loài trong đó có loài người. Tại đây cũng là bản sao giống hệt của địa giới nhưng nó tồn tại ở dạng vật chất cao hơn mà tôi tạm gọi đó là dạng năng lượng cao tầng. Tôi có thể ví von như hình ảnh mà ta thấy qua màn ảnh vô tuyến. Sự thật, đây là môi trường hoàn toàn thích ứng với sự sống tiếp theo của các linh hồn vì nó ở dạng vật chất giống như linh hồn của chúng ta vậy. Vì thế mà chúng ta thường nghe nói trần sao, âm vậy. Người cõi âm có một cuộc đời và khung cảnh sống giống như chúng ta đang hiện sống, vì thế khi xuất hồn tới đây, tôi đối diện với cuộc sống y hệt thực tại. Nhưng có những điều cơ bản khác biệt, thiên nhiên ở đây hoàn toàn tồn tại cuộc sống hoang sơ, dấu vết của nền công nghiệp phát triển không hề được nhìn thấy và hệ sinh thái vẫn tồn tại đẹp đẽ không hề có dấu vết của sự ô nhiễm. Vô tình mà một ai đó đã thốt câu “ Chết còn sướng hơn” lại quá đúng làm sao. Cuộc sống ở đây không có sự đau đớn về thể xác nên không có giới y tế. Tuy nhiên cũng không phải là hoàn toàn vô tư lự vì các tâm linh vẫn còn lưu nhớ quá khứ đời sống mà họ vừa thoát khỏi.
– Nguyên Hãn, Nguyên Hãn anh có sao không?
– OK Hà Mi, anh không sao.
Hà Mi lo lắng cho tôi nên nàng dùng tâm tư liên thông để đối thoại, nàng đặc biệt không cần tọa thiền mà chỉ cần tập trung cao độ là có thể truyền thông điệp, nàng có khả năng này. Nhưng chỉ có tôi là người duy nhất có thể thần giao cách cảm với nàng vì chúng tôi có tâm tư liên thông. Ngay cả sư phụ cũng không thể, người chỉ dạy cho chúng tôi phương cách tập luyện để đạt những năng lực đặc biệt, quan trọng nhất là nỗ lực của mỗi cá nhân. Sư phụ cũng từng có đối tượng tâm tư liên thông nhưng người đó đã bị phát hiện và tiêu diệt vĩnh viễn. Đó là một sự đã kích lớn lao mà sư phụ phải gánh chịu. Đã có một thời gian dài người bị suy sụp nhưng cuối cùng người đã vượt qua và bây giờ người đã ở cảnh giới cao hơn nhiều bậc.
– Anh không sao, nhưng anh chưa nhận ra mình đang ở đâu.
– Vậy anh có nhận ra có những đặc điểm gì đặc biệt không?
– Để anh xem, chung quanh rừng cây rậm rạp quá nên anh khó quan sát quá. À phải rồi, có một ngọn núi đá nhô cao hẳn riêng biệt, cao hơn hẳn những ngọn chung quanh.
– Đúng rồi, đó là ngọn Roo có trong bản đồ đó
– OK, Hà Mi, anh biết rồi. Tạm biệt em.
Chúng tôi không thể nói chuyện lâu được vì như thế sẽ tiêu hao nhiều năng lượng. Tôi nhắm thẳng ngọn núi mà tới vì đó là dấu mốc quan trọng để lần tới địa điểm căn cứ địa.
Gần tới chân núi, tôi bỗng thấy xuất hiện nhà ở thưa thớt và tháp Chàm, càng đến gần tôi mới biết mình đã lọt vào khu làng Champa. Nhưng khác với những gì tôi đã từng thấy, không phải là những người Chăm nghèo khổ, bần cùng, dơ dáy mà là một thị trấn Champa trù phú, phồn thịnh, giàu có. Người Champa ở đây đẹp đẽ, giàu có, sang trọng và hiền hòa. Người ta nhận ra sự khác biệt của tôi nhưng họ vẫn thản nhiên tiếp tục những công việc hàng ngày của họ. Cuối cùng tôi gặp một thanh niên đang bồng một con lợn trên tay đi ngang qua bèn hỏi:
– Xin lỗi, cho tôi hỏi thăm một chút có được không?
Anh ta mới đầu lắp bắp vài câu tiếng Chăm, nhưng sao đó ngay lập tức trả lời bằng ngôn ngữ Kinh:
– Được, anh cần hỏi gì? Anh không biết đường phải không?
– Anh có thể cho tôi biết nơi này là vùng nào không?
Anh ta nhìn tôi với cặp mắt hơi soi mói, nhưng trông tôi không có vẻ gì bất lương nên anh ta nói tiếp:
– Anh hẳn là người từ nơi xa lạc vào xứ này. Đây là Vương Quốc Champa hồi sinh của chúng tôi. Nơi này có vua và có thủ tướng. Tuy lãnh thổ không rộng lớn nhưng nó là một Vương Quốc.
Những gì anh ta nói làm tôi hết sức ngỡ ngàng. Tôi chưa hề hình dung ra sự thể lại như vậy. Suy nghĩ một lát tôi lại hỏi tiếp:
– Sự thật là tôi đi tìm một người. Chưa kịp nói hết, anh ta đã ngắt lời tôi.
– Anh đi tìm Hoàng đế Quang Trung phải không?
– Sao anh biết?
– Anh không phải là người đầu tiên hỏi tôi. Nhưng gã kia trông có vẻ lưu manh nên tôi không trả lời hắn.
– Vậy anh có cho tôi biết không? Tôi vội vã hỏi.
– Anh thì không sao. Nhưng tôi chỉ biết là Hoàng đế Quang Trung của anh hiện nay là một nhà sư vì tôi nghe nói thế, chứ sự thật tôi không biết ông ấy ở đâu.
– Xin cảm ơn anh rất nhiều.
– Không có gì, à này, gần đền thờ của chúng tôi có chỗ nghỉ ngơi rất tốt, anh có thể tới đó. Thôi chào anh.
– Bye, Thank You very much indeed.
– You are wellcome.
Nghe lời anh ta tôi đi đến tháp Chàm để tìm chỗ dừng chân. Khác với những cấu trúc cổ còn tồn tại dưới địa thế. Đền thờ Champa ở đây rất nguy nghi, tráng lệ, dân chúng ra vào nườm nượp để cúng bái hoa, quả rất thành kính. Giữa chánh điện là tượng thần Shiva có sáu cánh tay và ba mắt đứng uy nghi trên lưng sư tử Singha. Tôi cũng xếp hàng cùng với mọi người vào quỳ lạy tỏ lòng thành kính một vị thần cũng là vị vua của Champa từ thời khai thiên lập địa.
Khuôn viên chung quanh đền là khu vườn đầy hoa thơm, cỏ lạ được chăm sóc cẩn thận. Tôi có cảm giác như lạc vào địa đàng vậy. Tôi muốn tìm chỗ nghỉ ngơi thì được người hướng dẫn chỉ đi qua cánh cổng sau vườn, khi bước vào tôi bỗng ngạc nhiên hết sức. Không phòng ốc, không giường, chiếu tất cả là một thảm cỏ xanh mênh mông, ánh sáng chan hòa, ấm áp. Có rất nhiều người đang ngã lưng, thế là tôi cũng bắt chước họ tìm chỗ nằm một chút và tôi đã chìm vào giấc ngủ êm ái tự lúc nào không biết.
– Nguyên Hãn, Nguyên Hãn. Tôi nghe tiếng Hà Mi đánh thức nên giật mình tỉnh dậy thì thấy nàng đang cuối nhìn sát vào mặt mình.
– Hà Mi, sao em lại ở đây? Chẳng phải em đang trông chừng cho anh sao?
– Em nhớ anh nên không chịu được nên cũng tới đây tìm anh.
– Nhớ anh? Sao có thể vậy được? Chúng ta đang thực hiện nhiệm vụ mà?
– Anh đừng hỏi nhiều, đi theo em rồi sẽ biết.
Nói xong nàng vội vã đứng lên, chạy ra khỏi cổng rồi ngoắc tay gọi tôi:
– Nhanh lên anh.
Tôi choàng dậy và chạy theo nàng, chạy được một lúc thì nàng dừng lại và tôi vừa kịp tới và thấy mình đang ở bìa rừng.
– Tại sao em kéo anh tới đây?
Nàng mỉm cười, đôi mắt có vẻ tinh quái. Khi tôi kịp nhận ra thì thình lình từ trên cao một Atula vụt xuống dùng đôi chân đầy móng vuốt bấu vào hai vai tôi nhấc bổng lên và bay vút lên trời không. Dưới kia không phải là Hà Mi nữa mà là nữ Atula lần trước đang rượt rất nhanh theo sau. Tôi tính vận công thoát ra thì gả Atula lấy tay vỗ mạnh vào trán tôi khiến tôi không thể làm gì được.
Hắn kéo tôi bay lên thật cao và có rất nhiều Atula khác đang đợi sẵn trên đó. Bỗng hắn rống lên thật to rồi hất tung tôi bổng lên cao, ném tôi như ném một trái banh. Bị bốc lên cao rồi tôi bị lao xuống với tốc độ chóng mặt, khiến tôi kinh hoảng thét lên vang động cả một cánh rừng. Thình lình, ào một cái, một Atula khác vụt tới gắp lấy tôi rồi lại bay vút lên cao. Cứ thế rồi lại buông, rồi lại gắp, tôi bị làm vật cho bầy Atula chơi trò tung hứng giữa tiếng gầm rống, la hét kinh khủng của bọn chúng.
Phen này chắc không thoát khỏi. Một tên lực lưõng nhất trong bọn chúng, tên đỏ như gấc bấu tôi bay vút lên cao, lên thật cao và rống lên một tiếng vang động trời xanh, lấy hết sức bình sinh, hắn ném tôi xuống với một tốc độ kinh hồn. Tôi chỉ còn biết nhắm mắt phó mặc cho số phận, cầm chắc cái chết trong tay.
Đột nhiên như có một bàn tay vô hình đỡ dưới lưng và đặt tôi nhẹ nhàng xuống thảm cỏ. Rồi tôi ngất liệm không còn biết gì hết.
Tôi mơ màng thấy Cha tôi chèo trước mủi thuyền theo dòng nước quanh co trên những con đường trở về xóm cũ. Thục Oanh ngồi phía mủi sau còn tôi thì cảm thấy đang nằm êm ái ở giữa. Sóng nước bềnh bồng khiến lòng tôi cảm thấy yên ổn vì nàng đã trở về và chúng tôi đã hoàn toàn thuộc về nhau. Chúng tôi sẽ ở bên nhau mãi mãi. Nhưng tôi chợt tỉnh và thấy mình đang nằm trên một chiếc phảng trong một gian nhà lá, một người to lớn vạm vỡ đang ngồi uống trà ở một chiếc bàn gần đó, hình như là một nhà sư.
– Nhà ngươi đã tỉnh rồi sao? Nhà sư hỏi tôi bằng một giọng ôn tồn nhưng tiếng của ông ấy có uy lực mạnh mẽ
– Tôi sao lại ở đây? Tôi không trả lời mà hỏi ngược lại
– Ngươi đã bất tỉnh hơn một ngày, một đêm rồi nên ta đã đưa ngươi tới đây chăm sóc.
Tôi chợt nhớ lại mình đã bị bầy Atula quầng thảo gần chết nên hỏi tiếp:
– Chắc ông đã cứu tôi thoát khỏi bầy Atula đó?
– Ta không cứu ngươi mà nhà ngươi đã được thần Shiva phò hộ vì ngươi có tấm lòng thành kính.
Ngài đã đuổi bầy Atula kia đi và giao ngươi lại cho ta. Từ đây về sau ngươi sẽ không bao giờ bị bọn chúng tìm kiếm nữa. Mi có thể an tâm mà ở đây.
– Thế còn người là….?
– Ta chính là người mà ngươi muốn tìm.
– Người chính là… là Hoàng đế Quang Trung? Tôi vội rời khỏi giường và quỳ sụp xuống cung kính vị anh hùng
– Phải chính là ta, nhưng chuyện đó qua rồi. Ta bây giờ đã là người tu hành rồi, không còn gì là một vị Hoàng đế nữa cả.
– Dạ là sao ạ?
Người lắc đầu, thở dài rồi nói:
– Thế gian là một cõi tranh đấu được mất với những hảo huyền, phù du, mộng tưởng. Người ta tranh quyền, đoạt lợi để rồi dẫn đến tàn sát lẫn nhau. Xưa kia ta vẫn cho mình là một đấng trượng phu đầu đội trời, chân đạp đất, ra sức vì non sông, xã tắc mà thực hành chính nghĩa. Nhưng rốt cuộc chính ta cũng chìm trong cơn lốc xoáy của lòng người tàn bạo. Cùng chung giống nòi mà tàn sát lẫn nhau. Chỉ vì những mảnh giang san mà phải ra tay hủy diệt và cuối cùng chết đi xuống mồ rồi mà xác ta cũng không được toàn thây.
– Thế nhưng ngài đã giúp cho biết bao người không còn bị thống khỗ bởi bọn giặc xâm lược hung ác, bạo tàn. Tôi thốt lên bằng cả tấm lòng cảm kích một vị anh hùng kiệt xuất.
– Cũng phải, nhưng điều ấy không có mấy ý nghĩa gì nếu nhà ngươi nhìn thấy thế giới trên thượng tầng này. Không còn một nước Trung Hoa vĩ đại nữa, họ đã phân tán lại thành những mảnh quốc gia nhỏ tự trị và sống trong hòa bình, no ấm. Trên thế giới này không có kẻ ham muốn quyền lực thống trị, thâu tóm kẻ khác. Chỉ có những người hết lòng, hết dạ đóng góp công sức xây dựng hòa bình, thịnh vượng cho đời sống cộng đồng.
Tôi một lần nữa lại rơi vào ngạc nhiên khôn xiết và tôi bỗng hiểu ra rằng sở dĩ như vậy là vì thượng tầng thứ Bảy tuy sao chép lại địa giới nhưng sự thật là chỉ lấy lại những tinh hoa, còn những xấu xa, cặn bã thì hoàn toàn bị loại bỏ.
– Nhưng thưa ngài. Đã tốt đẹp vậy tại sao ở đây lại tồn tại giống Atula hung tợn dữ vậy?
– Hung tợn ư? Hô! Hô! Hô! Ngài Quang Trung bật cười một cách sảng khoái. Hung tợn là chỉ với ngươi thôi.
– Với tôi ư? Tôi là người xấu ư?
– Chứ sao nữa, ngươi là phàm phu tục tử dưới địa thế, chưa thoát khỏi thể xác hôi thối. Tuy rằng ngươi đã bỏ công tu luyện, hành phước, tích đức. Nhưng chừng nào ngươi còn sống với thân xác phàm ấy, ngươi vẫn bị các Atula xem như kẻ xấu cần bị trừng trị.
– Trời đất ơi! Tôi vò đầu, bứt tai thốt lên.
Ngài Quang Trung thấy vậy ôm bụng cười sặc sụa. Có lẽ người cũng không ngờ tôi lại sững sờ thảng thốt đến như vậy. Thấy người vui quá tôi cũng bật cười ngặt nghẻo theo. Không ngờ giữa chúng tôi lại có một sự thân thiện đến mau chóng như vậy.