KẺ THÙ CÓ MẶT
Tôi đã nhờ cậy Hà Mi nuôi nấng và chăm sóc Xuân Nhi và sự dịu dàng của nàng đã nhanh chóng chinh phục được trái tim của đứa bé. Xuân Nhi thật sự không nhớ nó đã sinh ra trong gia đình nào? Nó thật sự bao nhiêu tuổi? Và vì sao nó bị thất lạc. Có lẽ vì chứng sợ hãi gây ra việc Xuân Nhi bỏ nhà ra đi khi còn rất bé, không biết có phải vì có việc xảy ra bạo lực trong gia đình hay không? Tôi sẽ dẫn Xuân Nhi tìm lại gia đình mà nó sinh ra vào một ngày nào đó, còn hiện tại nó tỏ ra vui sướng khi sống với tôi và Hà Mi.
Thời gian đầu khi mới đến, Xuân Nhi vẫn rụt rè với mọi thứ. Lần đầu tiên gặp Hà Mi, nó vội vàng chui vào gầm giường để núp giống như một con mèo con. Nhưng có lẽ nhìn thấy sự thân thiện giữa tôi và Hà Mi mà nó dần dần quen thuộc với nàng. Vậy mà nó vẫn có những giấc mơ giống như mộng du biểu hiện sự sợ hãi và phải chống trả sự tấn công của một đối tượng nào đó. Tôi đã buộc phải thâm nhập vào những giấc mơ của nó để tìm cách khắc phục chứng sợ hãi giúp Xuân nhi.
Quả thật Xuân Nhi vẫn còn những ám ảnh từ những sự việc đã xảy ra từ tiền kiếp. Nó luôn luôn mơ thấy một con voi khổng lồ nhào tới tấn công nó trong tình trạng bị xiềng xích. Chính vì thế mà tôi phải giúp nó vượt qua sự ám ảnh này. Huấn luyện, điều khiển voi là bản lãnh của tôi trong tiền kiếp nên tôi có thể giúp được Xuân Nhi. Nhưng vấn đề là con voi trong ký ức của Xuân Nhi chỉ là hình ảnh thôi thì tôi chỉ có thể nhìn thấy chứ không làm gì khác được.
Tôi bỗng nhớ trong cuộc phiêu lưu Trở về Thăng long mà tôi đã kể lại cho các bạn nghe vào những lần trước. Hiệu Ân cưỡi voi đã được Trần Quang Diệu phái tới và xâm nhập vào tiềm thức của Hi Doãn để giải cứu cho tôi tại vùng đầm lầy tại Thăng Long 1879. Tôi sẽ tìm cách mượn chú voi đó để đi vào giấc mơ của Xuân Nhi, để giúp cho Xuân Nhi cảm nhận được voi cũng là loài vật có thể sống thân thiện với người mà từ đó không còn sợ hãi nữa.
Cuối cùng Quang Diệu đã giúp tôi đưa chú voi lần trước đến giao tiếp với Xuân Nhi và tôi trong những giấc mơ. Sự dể thương của chú voi đã lần lần giúp Xuân Nhi vượt qua ngưỡng sợ hãi. Lần đầu mơ thấy tôi cưỡi voi, Xuân Nhi sợ phát khiếp, nó cắm đầu bỏ chạy trối chết. Đến lúc thức giấc, Hà Mi phải dỗ dành biết bao nhiêu Xuân Nhi mới tạm yên. Những lần sau tôi phải đứng từ xa mà chơi đùa với chú voi, Xuân Nhi vẫn còn sợ nhưng bắt đầu tò mò nhìn xem. Lần lần nó cảm thấy tôi và voi chơi đùa quá vui nên bị hấp dẫn và đứng từ xa reo hò, cỗ vũ. Sau một thời gian kiên trì, bền bỉ, tôi đã thuyết phục được Xuân Nhi làm quen với chú voi và nó đã biết chơi đùa, thân thiện với chú voi trong mơ tự lúc nào không biết. Từ đó trở đi. Xuân Nhi đã không bao giờ mơ lại giấc mơ bị voi hành hình nữa và từ đó trở đi Xuân Nhi bắt đầu trở nên mạnh dạn, năng động, hoạt bát lên gấp trăm lần. Sau khoảng một năm trời về sống với chúng tôi, Xuân Nhi đã biết giao tiếp, nói chuyện lại bình thường, tất cả mọi thứ đã được phục hồi. Tôi và Hà Mi vui mừng quá mức.
Tưởng đã yên ổn, nhưng một hôm bỗng thấy Xuân Nhi giở chứng mộng du thật sự, nửa đêm đang ngủ mà nó đứng bật dậy , mở tung cửa bỏ chạy ra đường như bị ma đuổi. Tôi vội vàng rượt theo mà Xuân Nhi chạy nhanh quá khiến tôi đuổi theo muốn bở hơi tai, quá nguy hiểm. Rồi bỗng Xuân Nhi leo tót lên rặng cây cao đứng chót vót trên ngọn khiến tôi lo sợ quá mức, rủi nó ngã xuống thì không biết tính sao, mà tôi cũng không dám đánh thức Xuân Nhi tỉnh lại vì như thế càng nguy hiểm hơn. May sao, sau khi tỉnh giấc Xuân Nhi đã tự leo xuống. nó vốn leo trèo giỏi, nhưng khi tôi vặn hỏi thì nó lại không nhớ đã mơ thấy gì cả.
Tôi lại phải thâm nhập vào những giấc mơ của Xuân Nhi xem sao? Bởi vì cách vài ba bửa nó lại xảy ra mộng du trở lại.
Nửa đêm, tôi nghe có tiếng nhạc du dương văng vẳng từ xa vọng lại, Xuân Nhi nghe thấy tiếng nhạc thì lắng nghe và lần đi về phía đó, tôi lẳng lặng theo sau để xem việc gì xảy ra tiếp theo. Sao lại giống như một mê cung, Xuân Nhi đi vòng vòng trong khu rừng như không có lối ra khiến tôi phải bay lên cao để quan sát xem sao. Đột nhiên có tiếng voi rống lớn khủng khiếp và một con voi khổng lồ xuất hiện, trên lưng nó có một kẻ lạ mặt đang điều khiển. Con voi lao về phía Xuân Nhi chừng như muốn đè bẹp. Nhanh như cắt, tôi lao từ trên cao xuống, dùng tay túm hai vai áo của tên quản tượng nắm hắn quăng xuống đất. Nhìn lại thấy Xuân Nhi đang cắm đầu, cắm cổ chạy thục mạng, tôi vội vã rượt theo, nó cứ chạy lòng vòng trong cánh rừng không có lối ra này rồi đột nhiên leo tuốt lên ngọn cây cao. Tôi dùng thuật khinh công bay tuốt lên ngọn cây để giữ an toàn cho Xuân Nhi không bị rớt xuống đất.
Đột nhiên, tôi thức tỉnh và nhận ra một điều kỳ lạ, tôi và Xuân Nhi đang cùng ở trên ngọn cây cổ thụ, còn Hà Mi thì đang đứng bên dưới canh chừng với vẻ hết sức lo lắng. Thấy Xuân Nhi leo xuống tôi cũng leo xuống theo nhưng tôi không leo trèo giỏi như nó, vì thế mất cả mười lăm đến hai mươi phút sau tôi mới xuống tới nơi.
– Sao anh lại leo lên ngọn cây giống Xuân Nhi vậy?
– Anh không biết tại sao.
– Em thấy lúc lên thì anh leo như bay lên nhưng lúc leo xuống thì anh lại khác, giống như sợ té vậy?
– Em à, anh bị mộng du y như Xuân Nhi vậy. Về nhà rồi hãy nói.
– Thật là, cả hai người làm em rượt theo muốn chết luôn.
Chúng tôi dắt Xuân Nhi về nhà và mệt quá nên cả ba lăn ra ngủ tiếp. Qua hôm sau tôi ngồi suy nghĩ hoài không ra, không biết tại sao mình lại đánh mất hết ý thức và lại bị lôi kéo vào cơn mộng du cùng với Xuân Nhi vậy? Tôi đem thắc mắc này nói lại với thầy Minh Tịnh.
– Như vậy có nghĩa là hắn đã lần tới nơi rồi. Thầy Minh Tịnh nhận định
– Hắn nào? Con không hiểu?
– Kẻ thù của chúng ta. Hắn đã lợi dụng Xuân Nhi để ảnh hưởng tới ngươi.
Tôi bỗng hiểu ra sự việc nghiêm trọng hơn mình tưởng.
– Như vậy hắn là người có thể tạo ra những ảo giác? Tôi hỏi.
– Đúng vậy, hắn dùng thuật thôi miên để điều khiển phần vô thức của chúng ta khiến chúng ta mơ thấy những cảnh do hắn tưởng tượng ra và dẫn dắt vô thức của chúng ta đi lạc vào những mê cung do hắn nghĩ ra.
– Vậy con phải làm sao?
– Ngươi phải cố hết sức tỉnh táo. Nhưng vấn đề là phải rèn luyện cho Xuân Nhi không bị lôi cuốn bởi ma lực của hắn nữa. Theo ta, ngươi hãy đưa nó lên chùa Pháp Bảo để nhờ Thiện Nhẫn chỉ bảo cho.
– Vâng, thưa thầy.
Trước mắt, chúng tôi gửi Xuân Nhi vào chùa Pháp Bảo để rèn luyện và học tập. Tôi đã nói chuyện với Thiện Nhẫn và anh ấy đã đồng ý. Vì tuổi thơ của Thiện Nhẫn cũng gian nan như tuổi thơ của Xuân Nhi nên anh ấy thông cảm và nhanh chóng coi Xuân Nhi như con cháu của mình. Ban đầu Xuân Nhi không chịu sống xa Hà Mi và tôi vì đã quyến luyến chân tay. Nhưng khi nhìn thấy Thiện Nhẫn huấn luyện võ thuật Tây Sơn cho các môn sinh quá hào hứng, nó đã nhanh chóng bị thuyết phục.
Tôi có thuật lại cho sư phụ và thầy Minh Tịnh nghe về khả năng quan sát trong bóng đêm của Xuân Nhi. Người đã nhìn nhận khả năng phát triển năng lực này của Xuân Nhi trở thành năng lực thôi miên. Giống như khả năng thôi miên loài chuột của giống mèo mun vậy. Sau này, chúng tôi mới phát hiện năng lực đôi mắt của Xuân Nhi còn hơn thế nữa. Nhưng hãy để tôi kể cho các bạn nghe sau.
Lạ thay, khi cư ngụ tại chùa Pháp Bảo thì chứng mộng du của Xuân Nhi hoàn toàn biến mất. Thì ra ở chốn thiêng liêng thì kẻ tà ma ngoại đạo kia không thể ra tay. Vì thế tôi đã yên tâm mà gửi gắm Xuân Nhi ở lại chùa rồi trở về nhà mình.
THOÁT NẠN
Một buổi tối, khi tôi đang ngồi thiền thì bỗng nghe tiếng Xuân Nhi gọi thất thanh:
– Cha ơi, cứu con!
Tôi đứng lên đi về phía tiếng la thì thấy mình lạc vào một cảnh chùa xa lạ rồi lại nghe tiếng Xuân Nhi gọi bên trong. Tôi vội vã đi qua cổng chùa vào bên trong để tìm kiếm nhưng lại không thấy ai. Tôi đi vòng quanh sân chùa để tìm kiếm nhưng không thấy ai cả. Chốc lát sau tôi phát hiện ra mình đi một hồi lòng vòng rồi lại trở về chỗ cũ, thì ra tôi đã lạc vào mê cung. Tôi dùng thuật khinh công bay lên những ngọn cây để tìm lối thoát nhưng bay hoài qua những rặng cây mà vẫn không thấy đâu ngõ ra.
Chợt nhớ lời thầy Minh Tịnh dặn dò tôi phải hết sức tỉnh táo, tôi bèn đáp xuống tìm chỗ để tịnh tâm. Nhưng dường như tôi không còn thấy khoảng sân nào, tôi đành ngồi xếp bằng dưới tán cây. Đột nhiên, tiếng nhạc ráp xập xình vang lên điếc cả lỗ tai khiến đầu óc choáng váng. Tôi không còn cách nào khác là lấy hai ngón tay trỏ bịt hai lỗ tai và nhắm nghiền hai mắt lại để không nghe, không thấy gì nữa cả. Tôi nhẩm trong đầu bài kinh nhật tụng để tập trung tư tưởng chống lại ảnh hưởng của mê hoặc.
Thình lình, tôi nghe đau nhói ở đầu gối bèn mở mắt ra thì thấy chung quanh tôi bốn, năm kẻ lạ mặt tay cầm giáo gươm đang bao vây. Chưa kịp phản ứng thì hai tên trong số đó bẻ tay tôi ngoặc ra sau rồi còng lại. Tên đầu sỏ nói tiếng Hán như ra lệnh cho mấy tên kia dựng tôi đứng lên rồi giải đi. Tôi không thể kháng cự, chúng dẫn tôi đến một căn ngục tối tăm, tống vào đó rồi đóng song sắt lại.
Như thế là tôi đã bị bắt nhốt nhưng biết vẫn là ảo giác nên tôi ngồi xuống xếp bằng để tập trung tư tưởng chống lại ma thuật.
– Nguyên Hãn, anh Nguyên Hãn. Tôi nghe tiếng của Hà Mi, nàng dùng thần giao cách cảm để gọi tôi
– Hà Mi anh đây. Tôi mừng rỡ trả lời
– Anh đang ở đâu? đã hai hôm rồi anh chưa tỉnh lại.
– Anh đang bị kẻ lạ giam cầm, em hãy tìm cách cứu anh.
– Em phải làm sao đây?
– Em hãy báo cho sư phụ tìm cách cứu anh, kẻ này năng lực quá lớn, anh không thắng được.
– Vâng, em sẽ làm ngay, anh ráng chờ đợi.
Bỗng hai tên lạ mặt xuất hiện, chúng mở cửa ngục rồi ra hiệu tôi đứng dậy. Chúng áp giải tôi đến một cái sảnh rộng lớn, tháo còng rồi ra hiệu tôi ngồi vào một chiếc ghế để sẵn đó chờ đợi. Một chốc sau thì một tên trong bọn chúng giao cho tôi hai thanh kiếm. Tôi liền hiểu ra ngay tình huống, thì ra chúng muốn giao đấu với tôi, chúng sẽ quần cho tôi đến kiệt sức mà chết.
Tên đầu tiên cũng dùng hai thanh kiếm, hắn múa loang loáng rồi lao vào tấn công tôi lập tức. Tôi trở người né tránh rồi dùng kiếm đánh trả. Hai bên quần nhau một hồi thì tôi đã chiếm thượng phong, hắn không phải đối thủ của tôi. Tôi quyết định ra đòn hiểm để kết thúc nên chùng người xuống tấn tính đâm thật mạnh vào mạng sườn của hắn nhưng tên đầu sỏ đã quan sát thấy nên ra lệnh dừng thi đấu.
Hiệp một kết thúc, một tên khác xuất hiện với vũ khí khá hung tợn hơn, hắn cầm trên tay hai cây chùy gai, tướng hắn vạm vỡ trông có vẻ uy hiếp. Hắn nhào tới tấn công lập tức và vũ khí khá nặng của hắn khiến tôi có phần thất thế. Tôi chỉ có thể né tránh và dùng kiếm để gạt làm chệch hướng tấn công chứ không đỡ trực tiếp được. Như thế hắn quần tôi một hồi thì đã để lộ sơ hở. Khi hắn vung chùy lên cao là lúc mạng sườn hắn bị hở ra, tôi cùng lúc lách người né tránh nhưng lại trở gươm chọc ngay vào yếu điểm của hắn, một nhát xuyên thấu. Tôi chưa kịp ăn mừng chiến thắng thì tất cả bọn chúng đều bật cười hô hố, tên bị đâm không hề hấn gì, bọn chúng là bọn người được lập trình không phải là những sinh mạng. Tôi biết rằng mình không có đường thắng. Nếu chúng tiếp tục quần thảo thì chắc chắn tôi sẽ chết.
Thình lình, tiếng ngựa hí vang rền và một người mặt áo giáp xuất hiện. Thầy Minh Tịnh trong bộ giáp của hoàng đế Quang Trung phi ngựa nhanh về phía tôi rồi vung thanh Ô Long đao quét thật mạnh vào bọn chúng khiến chúng văng ra tứ phía.
Nguyên hãn, nhanh lên. Ngài đưa tay ra để tôi bắt lấy rồi nắm kéo thật mạnh, tôi nương theo đà kéo mà tuốt lên lưng ngựa, con hắc mã lao nhanh về phía trước. Thầy Minh tịnh vung đao chém toạc vào mảng tường khiến nó đổ sập lộ ra phần ánh sáng tràn ngập rồi phi ngựa vút qua. Ngựa phi như bay vào luồng ánh sáng, trong phút chốc, chúng tôi đã ra khỏi ma trận và đang ở nơi khác.
– Con xin đa tạ thầy đã ra tay cứu thoát. Tôi chắp tay hàm ý biết ơn Thầy Minh Tịnh.
– Không gì cả, ngươi không phải là chiến binh của ta sao? Đó là chính là bổn phận ta phải làm.
– Dạ, bây giờ con phải làm sao đây thưa thầy?
– Bây giờ chỗ ở của ngươi không còn an toàn nữa. Ngươi hãy thay đổi.
– Dạ. Tôi bỗng thoáng buồn vì luyến tiếc nơi mình đã cư ngụ một thời gian êm ấm. Nhưng quả thật không có cách nào khác.
– Thôi ngươi hãy trở về, công lực của ngươi gần cạn kiệt rồi. Chúng ta sẽ bàn bạc lại sau.
Ngài vổ vai rồi đẩy tôi rơi vào khoảng không. Tôi loạng choạng rơi như một chiếc lá bị cuốn theo chiều gió. Cuối cùng cũng nhập thần trở lại, cơ thể rả rời. Hà Mi phải chăm sóc cho tôi cả tuần lễ mới thoát khỏi cơn sốt mê man. Quả là tôi đã trải qua một cơn ác mộng đang hứa hẹn sẽ còn tiếp tục xuất hiện trở lại. Kẻ đã khiến linh hồn của hoàng đế Quang Trung xuất đầu lộ diện quả không phải là kẻ tầm thường.