Tháng năm; bóng ngả xuống cầu, Chiều rơi nhện thả tơ sầu mong manh. Vấn vương nắng chẳng rời cành Tình ơi, một tiếng dạ đành buông nhau. Tháng năm; trời đổ mưa mau Mưa tuôn trôi cả niềm đau xuống trần. Phố quen qua đã bao lần Giờ sao bỗng lạ bước chân lạc loài. Tháng năm: đêm ngắn ngày dài Nỉ non dế khóc miệt mài thâu đêm. Vầng trăng vẫn mãi ngủ quên Nửa soi bóng nước; nửa lên phố chờ. Tháng năm; mây phủ sao mờ Mưa rơi tí tách hững hờ ngoài sân. Đèn lên ngày khuất xa dần, Đường khuya lạnh ướt tần ngần hàng cây Tháng năm; mưa hạ bóng mây Chợt đi chợt đến: vần xoay cuộc đời. Kiếp nhân sinh! cố nỉm cười: Rong chơi một cõi cuối trời thênh thang. Tháng năm: nhớ nắng hanh vàng, Phượng khoe sắc thắm; Hè sang bên đường. Bỏ ai đứng giữa sân trường, Nghe Ve tấu khúc vấn vương tình Hè.