NGƯỜI ĐI TRONG MƠ ( Tiếp theo 14 )

Tôi đem chuyện tinh thần của Thục Oanh hiện bị giam giử thuật lại cho sư phụ và thầy Minh Tịnh nghe, cả hai đều nhất trí là phải tìm cách giải thoát cho nàng. Nhưng có điều cũng thực sự rất quan trọng đó là cần tìm hiểu những tù nhân cùng bị nhốt trong cùng trại giam đó là những ai? Tại sao họ cũng bị giam trên con tàu đó?

Theo nhận định của thầy Minh Tịnh thì họ có thể cũng từng là những chiến binh, cho nên họ mới bị bắt giam như vậy. Và nếu điều đó là sự thật thì phải cần huy động lực lượng đông đảo mới có thể tấn công con tàu giải thoát tù nhân được. Điều này ắt hẳn sẽ là một trận chiến ác liệt, vì thế cần có công việc dò thám tìm hiểu trước khi đưa ra những quyết định.

Việc bọn chúng bắt cóc Hà Mi rồi cả Thục Oanh rỏ ràng là một kế hoạch dụ tôi vào bẩy rập. Vả lại việc cứu thoát Hà Mi đã bị báo động cho nên chắc chắn kẻ thù sẽ có phương cách để buộc chúng tôi phải lộ diện. Nhưng nếu không tiếp tục đi vào hang ổ của bọn chúng thì không làm sao cứu thoát Thục Oanh được vì thế chúng tôi phải bàn bạc phương pháp hành động để không bị sa lưới.

Hi Doãn và đại huynh Yết Kiêu sẽ tiếp tục công việc do thám các hoạt động của con tàu. Tôi đi tìm Thục-Oanh để xem tình hình nàng đang sống ra sao? Lâu rồi tôi không có liên lạc với Thục-Oanh, một phần là nàng đã yên bề gia thất, một phần có lẽ là vì tôi đã mãi mê với cuộc sống khác thường nên không nghĩ nhiều đến một mối tình đã đi vào dĩ vãng mặc dầu nó là một trang tình sử đầy lãng mạn.

Một cảnh đẹp ở Đà Lạt

Tôi về Đà Lạt, thành phố sương mù, là nơi tôi đã quen với Thục Oanh trong những năm tháng tuổi trẻ đầy hoa mộng. Căn nhà của nàng ngày xưa tọa lạc trên một con dốc nhiều hoa hồng đủ loại sắc màu, nhưng nó không còn nữa, một căn biệt thự lớn đã thay thế. Tôi cảm thấy bỡ ngỡ với sự thay đổi, tần ngần ít lâu tôi quyết định nhấn chuông để hỏi xem. Một thanh niên trẻ tuổi hé mở cánh cổng nhỏ bên hông và hỏi:

– Xin lỗi anh muốn tìm ai?
– Anh làm ơn cho tôi hỏi nhà này có phải là của cô Thục Oanh không ạ?
– Cô Thục Oanh không còn ở đây anh à. Nhà này đã là chủ khác rồi. Anh ta khẳng định.
– Thế anh có biết nhà cô ấy dọn đi đâu không ạ?
– Chúng tôi không biết gia đình cô ấy dọn đi đâu nữa.
– Cám ơn anh, tôi là bạn cũ của cô Thục Oanh. Nói xong tôi gật đầu chào, anh ta không nói gì và khép cổng lại.

NHÀ THỜ CON GÀ ĐÀ LẠT

Chưa biết tính sao, tôi đi lang thang ra phố dọc theo bờ hồ Xuân Hương tìm quán nước để nghỉ chân, xa xa là đỉnh nhà thờ con gà. Tại nơi đây, tôi đã quen biết Thục Oanh rất tình cờ.

Thuở ấy tôi chỉ là một sinh viên nội trú hay lang thang đi chụp những hình ảnh đẹp để lưu vào bộ sưu tập của mình. Thục Oanh đang theo lớp thực tập vẽ phong cảnh. Tôi chỉ là tò mò đứng xem nàng đang vẽ khung cảnh nhà thờ, bất ngờ nàng trông thấy tôi đang đeo máy chụp hình nên quay sang hỏi:

– Anh là ký giả phải không?
Tôi chỉ lắc đầu và không nói gì. Nàng bỗng hỏi tiếp:

– Anh thấy bức tranh này ra sao? Tôi vẽ tòa thánh trông được không?

Lúc bấy giờ tôi mới lại xem kỹ bức họa nàng đang vẽ, so sánh với cảnh vật và đưa ra nhận xét riêng của mình. Tôi nói huyên thuyên nhưng không ngờ Thục Oanh lại hết sức lắng nghe.

– Không ngờ anh lại am tường về hội họa nhiều như vậy. Vậy anh có phải là họa sĩ không?

Tôi cũng lắc đầu. Nàng lại hỏi tiếp tại sao tôi lại có những nhận xét tinh tế về hội họa và tôi cho nàng hay chẳng qua là tôi cũng thích tranh hội họa và có đọc nhiều sách vở viết về ngành nghệ thuật này. Thế là câu chuyện dẫn dắt hết từ đề tài này đến đề tài khác. Chẳng biết vì sao mà tôi và nàng lại bị lôi cuốn vào những câu chuyện của nhau đến như vậy. Đến nỗi đến chiều sụp tối nàng chuẩn bị ra về mà chuyện trò vẫn còn chưa muốn dứt. Mãi đến khi tôi dắt giúp nàng chiếc xe đạp ra đường thì chúng tôi mới vẫy tay chào tạm biệt.

– Xin Lỗi, anh Nguyên Hãn phải không? Dòng tư tưởng đột nhiên bị cắt đứt, tôi ngẩn nhìn lên, trước mắt tôi là một người bạn cũ.
– Ủa, Mỹ Hạnh, gia đình em vẫn….
– Vẫn ở đây và không đi đâu hết.
– Anh về đây để tìm thăm Thục Oanh, nhưng nhà Oanh đã dọn đi, không còn ở chổ cũ nữa nên anh chưa biết tính sao.
– Anh Nguyên Hãn! Thục Oanh trước kia có rủ em đi theo một giáo phái kỳ lạ nhưng em không nghe. Từ ngày chị theo đạo giáo đó thì gia đình bị lục đục đến phải bán nhà. Bây giờ ly tán, tan nát hết rồi anh à!

Nghe tới đây tôi bỗng nhiên bàng hoàng, thảng thốt. Không ngờ bọn chúng lại hại Thục Oanh đến như vậy.

– Mỹ Hạnh à! Em có biết đạo phái đó tên gọi là gì và đang hoạt động ở đâu không?
– Thục Oanh khi đó có nhắc đến tên hình như là: “Giáo Hội Hy Sinh” gì đó em không nhớ rõ nữa. Nghe nói họ có địa điểm đâu tuốt trong rừng núi Langbiang, người ngoài không vào được.
– Cám ơn em Mỹ Hạnh, lúc nào rảnh rỗi anh sẽ tạt qua thăm nhà em. Bây giờ anh phải đi tìm xem Thục Oanh đang ở đâu.
– OK, anh Nguyên Hãn. Bửa nào ghé nhà em chơi. Gia đình em vẫn ở chổ cũ.
– Chắc chắn rồi, bạn bè mà. Cũng lâu lắm rồi không gặp.
– Nhớ xưa hay tụ họp ở nhà Thục Oanh vui quá há anh. Ước gì mình còn trẻ hoài.
– Những ngày tháng đó thật đẹp. Thôi! Bây giờ anh phải đi đây, tạm biệt em Mỹ Hạnh, hẹn gặp lại.
– Bye! anh Nguyên Hãn, chúc mọi sự tốt đẹp.
– Em cũng vậy, anh đi đây. Bye!

Thế ra bấy lâu nay hoàn cảnh của nàng rơi vào hoạn nạn mà tôi lại vô tình không biết. Tôi quyết định đến Langbiang để tìm Thục Oanh. Bắt chuyến xe đi thẳng, từ Đà Lạt đến LangBiang khoảng hơn nửa giờ đồng hồ, tới thị trấn Langbiang tôi lại hỏi thăm về Giáo Hội Hy Sinh. Ở đây ai cũng từng nghe đồn về giáo hội này nhưng họ không rõ lắm về hoạt động của giáo hội.

Được sự mách bảo của một chủ quán cơm nên tôi lại thuê riêng một chiếc Taxi để đưa tôi vào một lữ quán ở trong rừng để dò la tin tức , “Lữ Quán Phong Sương” . Tôi đã thuê phòng trọ để ở lại đây để tiện điều tra về giáo hội nọ.

Nửa đêm đang nằm ngủ, tôi chợt nghe tiếng đàn Piano réo rắc bản nhạc “Moonlight sonata” của Beethoven. Âm thanh trầm bổng như vang dội đến tận cùng của linh hồn, khiến trái tim tôi se thắt. Bản nhạc mà Thục Oanh hay thường dạo cho tôi nghe với tất cả tình yêu của nàng nồng nàn và say đắm.

Tôi vội vã bật dậy và chạy về hướng xuất phát của tiếng nhạc, đó là một sân khấu nhỏ của quán cà phê sân vườn nằm trong khuông viên của lữ quán. Đôi tay mềm mại của Thục Oanh đang uyển chuyển trên những cung bậc của cảm xúc. Nàng như chìm đắm trong khúc nhạc do chỉ một mình nàng độc tấu. Ánh trăng sáng trên cao rọi vào tận những phím đàn, phản chiếu trên đôi mắt nàng long lanh.

Thoạt trông thấy tôi, Thục Oanh dừng tiếng đàn lại, đứng lên và chờ đợi. Tôi bước tới, hai tay ôm chặt vòng eo bé nhỏ của nàng và lập tức đắm chìm trong nụ hôn của hai kẻ yêu nhau. Sâu thẳm trong tâm linh, tôi bỗng nghe thổn thức nỗi niềm thương yêu định sẵn từ thuở kiếp nào, da diết, nồng nàn, say đắm.

Sonate Ánh Trăng Của Beethoven / Độc Tấu Piano

Đột nhiên có tiếng tù và từ trong rừng sâu vang vọng, tiếp theo sau là tiếng cồng chiên nổi lên nghe nhức óc, đinh tai. Thục Oanh bỗng hốt hoảng lấy hai tay bịt hai tai lại, nhưng nàng dường như không chịu đựng nỗi nên thét lên một tiếng khủng khiếp rồi vùng dậy. Hai tay ôm chặt hai lổ tai, Thục Oanh vùng thoát khỏi hai tay tôi đang ôm ghì chặt nàng và bỏ chạy về hướng rừng cây.

– Thục Oanh, Thục Oanh, em đừng sợ, có anh đây, Nguyên Hãn đây. Tôi vừa gọi, vừa chạy đuổi theo nàng.

Nhưng Thục Oanh dường như không nghe tôi gọi mà còn chạy quá nhanh. Nàng hầu như hoảng sợ quá mức không còn biết gì cả. Tôi rượt theo được một lúc thì mất dấu, không còn biết Thục Oanh đã chạy theo hướng nào để mà tìm.

Đang lần tìm dấu vết, đột nhiên, tôi nghe tiếng voi rống thảm thiết trong rừng sâu. Tôi cố lắng nghe để tìm phương hướng. Nhưng rồi tôi lại nghe tiếng thì thào của Hà Mi:

– Nguyên Hãn! Anh Nguyên Hãn.
– Ok Hà Mi. Anh đang lần theo dấu vết của Thục Oanh.
– Nguyên Hãn! Hãy nghe em. Hi Doãn nhìn thấy hình ảnh anh bị voi hành hình nên e rằng anh có thể bị rơi vào bẩy của bọn chúng.
– Nhưng Thục Oanh là bạn của anh nên anh phải cứu cô ấy cho bằng được.
– Em biết. Nhưng chính vì thế mà bọn chúng mới lợi dụng Thục Oanh hòng ép anh vào bẩy. Anh cần phải thận trọng.
– Theo em thì anh nên làm gì bây giờ?
– Anh hãy đợi đại ca Yết Kiêu đến tiếp ứng rồi mới hành động.
– Ok, Hà Mi. Anh hiện đang trong rừng Langbiang.
– Ok, tạm biệt anh. Hãy thận trọng.
– Tạm biệt em Hà Mi.

Tôi trở ra gần bìa rừng chờ đợi Yết Kiêu. Đại ca đã có mặt rất nhanh nhờ tốc độ tia chớp của Bạch Mã. Chúng tôi phát tín hiệu cú kêu để nhận ra vị trí của nhau.

– Nguyên Hãn!
– Đại huynh, em ở đây.
– Nguyên Hãn, đó hoàn toàn là bẩy rập. Nếu chuyện bị voi hành hình của quá khứ lập lại thì cả đệ và Thục Oanh sẽ bị đầy đọa vĩnh viễn trong địa ngục của đau khỗ.

Tôi chợt hiểu ra mưu sâu hiểm ác của kẻ địch.
– Vậy đệ phải làm sao để cứu Thục Oanh đây?
– Hãy sử dụng thuật tàng hình trước khi đột nhập. Nguyên Hãn, nếu lỡ có bị chúng bắt thì đệ hãy bình tỉnh. Mục đích của chúng ta là tìm ra hang ổ và khám phá ra cách thức hoạt động của bọn chúng.
– OK, em hiểu rồi đại huynh.

Tôi và Yết Kiêu dùng khinh công bay trên các đỉnh ngọn cây và nghe theo tiếng voi rống mà lần theo. Giữa rừng bỗng thấy xuất hiện một dinh thự rất lớn có tường cao, hào sâu bao bọc. Những cản trở này không làm khó được chúng tôi nhưng đại huynh Yết Kiêu nghi ngờ có những bẫy giăng ở phía sau nên anh quăng một con dơi mà anh mang theo trong người. Không ngờ một tấm màn lưới đột nhiên xuất hiện và tóm gọn chú dơi vào trong lưới.

Dơi là loài vật phát ra siêu âm từ trên trán của chúng để nhận biết được những cản trở trên đường bay để mà né tránh. Thế mà chúng còn bị tóm gọn, quả là một chiếc bẩy quá tinh vi.

– Khi mà mạng lưới cuộn lại để tóm con dơi là lúc có khoảng trống để chúng ta thoát qua.

Yết Kiêu giải thích và tôi hiểu ngay lập tức. Khi anh quăng con dơi thứ hai thì chúng tôi lập tức bay sát đỉnh đầu tường rào. Rào cản thứ nhất đã vượt qua. Bọn lính canh nghe báo động chạy ra xem thì chỉ phát hiện hai chú dơi bị sa lưới, chúng không ngờ là tôi và Yết Kiêu đã lọt vào được bên trong. Chúng tôi tàng hình và lùng sục khắp nơi như đi vào chổ không người, tìm xem Thục Oanh bị nhốt ở chổ nào.

Cuối cùng, sau khi lẻn theo một tên có dáng dấp của một cấp chỉ huy. Tôi lọt được vào trung tâm điều hành của tòa nhà này. Thật bất ngờ, trên màn hình 3D vĩ đại là hình ảnh sinh động của nguyên con tàu mà tôi, Yết Kiêu và Hi Doãn đã đột nhập lên để cứu Hà Mi.

Bất ngờ hơn nữa, tôi phát hiện ra Thục Oanh đang nằm bất động trên một chiếc giường nệm lớn, toàn thân bị gắn chi chit những sợi dây điện nối vào một máy điều khiển. Thì ra nàng đang bị chúng đưa vào trạng thái bị thôi miên và tinh thần của nàng do chúng hoàn toàn điều khiển.

hông thể làm gì manh động, tôi trở ra ngoài vị trí đã hẹn để gặp Yết Kiêu để bàn bạc.

– Nguyên Hãn à! Thì ra nơi này chúng còn bắt nhốt cả những linh hồn của các tử sĩ chưa được siêu thoát nữa. Đại ca phát hiện bọn chúng giử hài cốt những người đã chết trong các hộp thủy tinh có nối mạch điều khiển dưới tầng hầm sâu trong lòng đất.

– Quả là quá ghê gớm, Đệ đã nhìn thấy Thục Oanh bị bọn chúng thôi miên bất động trong phòng điều khiển,

– Ở đây là một trong những trụ sở của chúng. Muốn nổ tung chổ này chúng ta phải nhờ đến tài xuất quỷ nhập thần của Thiện Nhẫn rồi. Chúng ta hãy tạm thời rút lui để chuẩn bị kế sách.

Yết Kiêu chuẩn bị quăng một con dơi cuối cùng. Nhưng vì quá lo lắng cho Thục Oanh mà tôi trở nên mất tập trung, bất ngờ chạm tay vào một nguồn điện cực mạnh giật bắn người, một màn lưới mở tung chộp lấy tôi và cuộn tròn lại nhanh như tia chớp khiến tôi không kịp phản ứng. Yết Kiêu cũng giật mình nhưng nhờ đi sau tôi một bước nên đại ca vụt thoát được ra ngoài.

Tiếng chuông báo động vang lên in ỏi, một đám lính canh trang bị vũ khí từ trong túa ra rất đông. Một số vây lấy chung quanh tôi, một số truy kích Yết Kiêu. Biết không thể làm gì để cứu tôi được nên đại ca huýt sáo gọi Bạch Mã để tẩu thoát, chỉ kịp gọi lớn cho tôi nghe:

– Nguyên Hãn, huynh sẽ trở lại cứu đệ!
– Đại ca, lữ quán Phong Sương, đệ ở đó! Tôi thét to trước khi bị bọn chúng lấy bao trùm kín đầu, xích lại và giải đi như giải một tên tử tội.

<<Trở Lại 13

Đọc Tiếp 15>>>

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.