BÀ CHÚA TUYẾT- TẬP 5

TÁC GIẢ: ANDERSEN

BẢN DỊCH: QUACH CHUONG

CÂU CHUYỆN THỨ NĂM

CÔ BÉ ĂN CƯỚP

Bọn chúng đánh xe qua một khu rừng tối, nơi mà cỗ xe sáng lòe đường đi làm lóa mắt bọn cướp bởi sự chói chang của nó; quả là bọn chúng không thể kiềm chế được.

‘Đó là vàng, đó là vàng!’ bọn chúng gào lên, phóng lên phía trước, bắt và giết các con ngựa, người xà ích, người dẫn đường. Sau đó chúng lôi bé Gerda ra khỏi xe ngựa.

‘Con nhỏ béo và xinh đẹp; con nhỏ đã được vỗ béo bằng các loại hạt! ‘ lão bà già ăn cướp nói, bà ta có bộ râu dài và lông mày rủ xuống trên mắt. ‘Con nhỏ ngon như một con cừu béo, nếm con nhỏ sẽ ngon biết bao!’ Bà ta rút con dao nhọn ra khi nói điều này; nó lấp lánh kinh khủng.

‘Ái!’ cùng lúc ấy lão bà già la lên, vì đứa con gái nhỏ của bà đã tới sau lưng và cắn vào tai bà ta. Cô ta cưởi lên lưng bà ta, y như một con thú hoang dã và man rợ như bạn có thể trông thấy. ‘Con bé hư hỏng xấu xa này!’ Bà mẹ cô ta nói, nhưng cô ta ngăn cản không cho giết Gerda vào dịp này.

“Con nhỏ này sẽ chơi với tui,” cô bé ăn cướp nói; ‘con bé sẽ đưa cho tui chiếc khăn trùm đầu và chiếc váy xinh xắn của nó, và nó sẽ ngủ trên giường của tui.’ Sau đó cô ta lại cắn mẹ mình và bắt mẹ phải nhún nhảy. Tất cả bọn cướp cười và nói, ‘Nhìn bả nhảy múa với con của bả kìa!’

“Tôi muốn lên xe ngựa”, cô bé ăn cướp nói, cô luôn có cách của mình vì cô quá hư hỏng và cứng đầu. Cô và Gerda lên xe ngựa, sau đó họ đánh xe vượt qua những gốc cây và đá lởm chởm, băng càng lúc càng sâu vào trong rừng. Cô bé ăn cướp lớn cỡ Gerda, nhưng mạnh hơn nhiều; cô ta có bờ vai rộng hơn, và làn da đen hơn, đôi mắt của cô ta khá đen nhưng biểu hiện khá buồn. Cô ta vòng tay qua eo Gerda và nói:

‘Họ sẽ không giết mày miễn là tao không tức giận với mày; mày chắc hẳn phải là một Công chúa! ‘

“Không,” cô bé Gerda nói, và sau đó cô ấy kể tất cả những cuộc phiêu lưu của mình và cô ấy yêu Kay như thế nào.

Đứa con gái ăn cướp nghiêm nghị nhìn cô, khẽ gật đầu và nói, ‘Họ sẽ không giết mày ngay cả khi tao giận mày. Tao sẽ tự mình làm điều đó. ‘ Sau đó, cô lau khô mắt cho Gerda, và thò tay vào chiếc mền xinh xắn, mềm mại và ấm áp.

Cuối cùng thì cỗ xe cũng dừng lại: họ đang ở trong sân lâu đài của bọn cướp, những bức tường bị nứt từ trên xuống dưới. Quạ lớn, quạ nhỏ bay ra, vào các lỗ hổng, và những con chó ngao to lớn giống như sẵn sàng ăn thịt ai đó, chồm cao nhất khi chúng có thể, nhưng chúng không sủa, vì điều đó là không được phép. Một ngọn lửa lớn đang bùng cháy giữa nền đá của cái sảnh cũ kỹ ám khói. Khói bốc lên tận trần nhà tự tìm lối thoát. Súp đang sôi trong một cái chảo to trên đống lửa, thỏ chân dài và thỏ chân cụt đang nướng trên lửa.

“Mày sẽ ngủ với tao và tất cả các con thú nhỏ của tao đêm nay,” cô gái ăn cướp nói. Sau khi họ ăn và uống một chút gì đó, xong họ đi đến một góc được trải bằng rơm và thảm. Có gần một trăm con chim bồ câu đậu trên kèo và xà nhà. Chúng dường như đã ngủ, nhưng chúng vỗ cánh một chút khi lũ trẻ bước vào.

“Tất cả chúng đều là của tao,” cô bé ăn cướp nói, tóm lấy một trong những con gần nhất. Cô ta nắm chân và lắc nó cho đến khi nó vỗ cánh. ‘Hôn nó đi,’ cô ta la lên, tung nó vào mặt Gerda. “Đó là những con chim bồ câu rừng,” cô ta chỉ vào những thanh gỗ đóng chắn một cái lỗ lớn trên tường và nói tiếp: ‘Chúng là một đám luôn luôn lộn xộn; chúng sẽ bay đi ngay lập tức nếu chúng không bị nhốt.

Và đây là Be thân yêu cũ của tao, ‘cô ta nắm sừng một con tuần lộc lôi nó về phía trước; nó bị trói, và nó có một chiếc vòng đồng sáng quanh cổ. ‘Tụi tao cũng phải giữ nó kè kè, nếu không nó sẽ bỏ chạy. Mỗi đêm tao cù lét vào cổ nó bằng con dao sáng của mình, nó rất sợ như vậy ‘ Cô gái nhỏ lấy một con dao dài từ một lỗ trên tường và chọt vào cổ của con tuần lộc. Con vật tội nghiệp vừa cười vừa đá, cô gái ăn cướp vừa cười, vừa kéo Gerda nằm xuống giường với mình.

‘Bạn có cầm con dao đó khi bạn đang ngủ không?’ Gerda hỏi, vẻ sợ hãi.

“Tao luôn luôn ngủ với một con dao,” cô bé ăn cướp nói. ‘Mày không bao giờ biết điều gì sẽ xảy ra. Nhưng bây giờ hãy kể lại cho tao nghe những gì mày đã kể cho tao trước đây về cậu bé Kay, và tại sao mày lại ra ngoài thế giới này. ‘ Vì thế, Gerda kể lại cho cô ta nghe tất cả về điều đó một lần nữa, và những con chim bồ câu rừng cất tiếng gáy trong lồng phía trên họ; những con chim bồ câu khác đã ngủ.

Cô gái ăn cướp nhỏ bé quàng tay qua cổ Gerda và ngủ với con dao trên tay còn lại, cô ta đã ngủ khò nhanh chóng. Nhưng Gerda không chợp mắt; cô không biết mình sẽ sống hay chết. Bọn cướp ngồi quây quần bên đống lửa, ăn uống, còn lão bà thì nhào lộn. Cảnh tượng ấy khiến cô gái nhỏ đáng thương khiếp sợ. Những con chim bồ câu rừng liền nói, ‘Cúc cu, cúc cu, chúng tôi đã nhìn thấy Kay bé nhỏ; chiếc xe trượt của anh ta được kéo bởi một con gà trắng, và anh ta đang ngồi trong xe trượt của Nữ hoàng Tuyết; nó đáp xuống từ trên cây cao, trong khi chúng tôi đang ở trong tổ của mình. Nó đã thổi bay những đứa con của chúng tôi, và tất cả chúng đều chết chỉ còn lại hai chúng tôi; coo, coo. ‘

‘Bạn đang nói gì trên đó?’ Gerda hỏi. ‘Nữ hoàng Tuyết đã đi đâu? Bạn có biết bất cứ điều gì về nó?’

‘Bà ấy rất có thể sẽ đến Lapland, vì ở đó luôn có băng tuyết! Hãy hỏi con tuần lộc bị cột ở đằng kia.’

“Có băng và tuyết, và đó là một nơi tuyệt đẹp”, con tuần lộc nói. ‘Bạn có thể chạy và nhảy ở nơi bạn thích trên những bình nguyên lấp lánh rộng lớn đó. Nữ hoàng Tuyết có căn lều mùa hè của mình ở đó, nhưng lâu đài cố định của bà ấy ở trên Bắc Cực, trên hòn đảo có tên là Spitzbergen! ‘

‘Ôi Kay, Kay bé bỏng!’ Gerda thở dài.

‘Nằm yên, nếu không tao sẽ đâm con dao vào người!’ cô gái cướp nói. Vào buổi sáng, Gerda đã kể với cô ta tất cả những gì con chim bồ câu rừng đã nói, và cô gái cướp nhỏ trông khá nghiêm nghị, nhưng cô ta gật đầu và nói, ‘Không có vấn đề, không có vấn đề! Mày có biết Lapland ở đâu không? ‘ cô hỏi con tuần lộc.

“Ai biết rõ hơn tôi,” con vật nói, mắt nó đảo qua, đảo lại. ‘Tôi sinh ra và lớn lên ở đó, và tôi thường nhảy trên những cánh đồng tuyết.’

“Nghe này,” cô gái cướp nói. ‘Mày thấy rằng tất cả những người đàn ông của chúng tao đã đi vắng, nhưng mẹ vẫn ở đây, và mẹ sẽ ở lại; nhưng sau đó vào buổi sáng, bà ấy sẽ uống một ly rượu trong chai lớn ở đó, và bà ấy sẽ ngủ liền một giấc, sau đó tao sẽ làm gì đó để giúp mày. ‘ Cô ấy bèn nhảy ra khỏi giường, chạy lại chổ bà mẹ, nhổ râu, và nói: “Chào buổi sáng, bà mẹ vú-dê yêu dấu!” Và mẹ cô ấy vuốt mũi cô ta cho đến khi nó có màu đỏ và xanh; nhưng tất cả là biểu hiện của tình thương.

Ngay sau khi mẹ cô ấy uống rượu trong chai và ngủ thiếp đi, cô bé ăn cướp đi cùng với con tuần lộc và nói, ‘Tao nên có niềm vui lớn nhất trên thế giới này khi giữ mày ở đây, được cù lét mày bằng con dao của tao, bởi vì khi đó mày trông rất vui; tuy nhiên, không sao cả. Tao sẽ cởi trói cho mày và giúp mày ra ngoài để mày có thể chạy đến Lapland, nhưng mày phải cố gắng hết sức và đưa cô gái nhỏ này giúp tao đến cung điện của Nữ hoàng Tuyết, nơi có bạn của cô ấy. Tao chắc chắn là mày đã nghe những gì cô ấy nói với tao, vì cô ấy đã nói đủ lớn, và mày thường hay nghe trộm! ‘

Con tuần lộc nhảy cẩng lên không trung vì vui sướng. Cô gái ăn cướp nhấc bổng Gerda bé nhỏ lên, tính buộc cô bé lại, thậm chí cho cô bé một cái đệm nhỏ để ngồi. ‘Sau cùng, đây, tôi sẽ trả lại cho bạn đôi ủng lông của bạn, vì trời sẽ rất lạnh, nhưng tôi sẽ giữ lại chiếc mũ của bạn, nó quá đẹp khi chia tay.

Bạn vẫn sẽ không bị lạnh. Đây là đôi găng tay lớn của mẹ tôi dành cho bạn, chúng sẽ dài đến khuỷu tay bạn; đây, cho tay vào! Bây giờ bàn tay của bạn trông giống như tay bà mẹ khó chịu của tôi! ‘

Gerda rơi nước mắt vì sung sướng.

‘Tôi không thích bạn thút thít!’ cô gái cướp nhỏ nói. ‘Bạn phải trông rất vui lên; và đây là hai ổ bánh mì và một miếng giăm bông cho bạn, để bạn không bị đói. ‘

Những thứ ấy được buộc vào lưng tuần lộc; Cô bé ăn cướp mở cửa, gọi tất cả những con chó lớn vào, rồi cô dùng dao cắt đứt dây và nói với con tuần lộc, ‘Bây giờ chạy đi, nhưng hãy chăm sóc cô gái nhỏ của tao!’

Gerda giơ hai tay trong chiếc găng tay lớn vẫy cô gái ăn cướp và nói tạm biệt; tuần lộc liền lao qua những rặng gai và bụi rậm, xuyên qua rừng cây lớn, qua đầm lầy và đồng bằng, nhanh nhất có thể. Những con sói hú và những con quạ gào thét, trong khi những ngọn đèn đỏ rung lên trên bầu trời.

“Có những ngôi sao phương Bắc cũ của tôi,” con tuần lộc nói; ‘xem cách chúng nhấp nháy!’ và trên đó lao nhanh hơn bao giờ hết, cả ngày lẫn đêm. Các ổ bánh mì đã được ăn hết, và cả giăm bông nữa, và sau đó họ ở Lapland.

<<<TRỞ LẠI 4

ĐỌC TIẾP 6&7>>>

ĐÃ XUẤT BẢN

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.