TÁC GIẢ: ANDERSEN
BẢN DỊCH: QUACH CHUONG
CÂU CHUYỆN THỨ SÁU
NGƯỜI PHỤ NỮ LAPONI VÀ NGƯỜI PHỤ NỮ PHẦN LAN

Họ ghé vào một túp lều nhỏ, một căn nghèo nàn rách nát; mái nhà sụp xuống sát đất, cửa thấp đến mức người ta phải bò khi muốn ra vào. Ở đây không có ai ở ngoài một bà già Laponi đang rán cá trên ngọn đèn dầu xe lửa. Con tuần lộc đã kể cho bà nghe tất cả câu chuyện của Gerda, nhưng nó lại kể về nó trước vì nghĩ rằng nó là quan trọng nhất. Gerda bị lạnh cóng đến mức không nói được lời nào.
‘Ôi, con vật tội nghiệp!’ người phụ nữ Lapp (LapLand thuộc Phần Lan) nói; ‘Ngươi vẫn còn một chặng đường dài để đi; ngươi sẽ phải đi hàng trăm dặm vào Finmark (Cựu Bắc Na-Uy), xứ sở mà Bà Chúa Tuyết đang viếng thăm, và bà ta thắp những ngọn đèn xanh mỗi đêm.
‘Ta sẽ viết một vài chữ trên một con cá khô, vì ta không có giấy. Ta sẽ giao nó cho ngươi để đưa cho người phụ nữ Finn (Phần Lan) ở trên đó. Bà ấy sẽ có thể hướng dẫn bọn ngươi tốt hơn ta có thể.’
Trong khi Gerda được sưởi ấm, và đã ăn và uống thứ gì đó, người phụ nữ Lapp đã viết vài chữ lên một con cá khô và đưa nó cho cô bé, bảo cô hãy giử nó thật kỹ. Sau đó, bà ấy buộc cô bé vào con tuần lộc một lần nữa, và họ đi tiếp. Ánh sáng lấp lánh màu xanh rực rỡ trên bầu trời phía bắc suốt đêm dài; – cuối cùng họ đến Finmark, và gõ vào ống khói của người phụ nữ Finn, vì nhà bà ta không có cửa.
Bên trong nóng đến nỗi người phụ nữ Finn gần như khỏa thân; bà ta nhỏ người và rất lếch thếch. Bà ấy ngay lập tức nới lỏng mọi thứ của Gerda, tháo găng tay và ủng, nếu không cô bé sẽ bị nóng.
Sau đó, bà đặt một miếng nước đá lên đầu chú tuần lộc, và rồi bà đọc những gì được viết trên con cá khô. Bà đọc nó ba lần, sau khi thuộc lòng rồi bà cho cá vào nồi cho buổi ăn tối; không có lý do gì không nên ăn nó, và bà ấy không bao giờ lãng phí bất cứ thứ gì.
Một lần nữa con tuần lộc lại kể câu chuyện của nó trước, và sau đó là câu chuyện của cô bé Gerda. Người phụ nữ Finn chớp chớp đôi mắt khôn ngoan, nhưng bà không nói gì.
“Bà thật thông minh,” chú tuần lộc nói, “Tôi biết bà có thể trói buộc mọi cơn gió trên thế giới chỉ bằng một chút vải bông. Khi một người chỉ huy cởi một gút thắt anh ta sẽ gặp gió tốt, khi anh ta cởi hai gút, nó thổi mạnh, và nếu anh ta gỡ gút thứ ba và thứ tư, anh ta mang đến một cơn bão trên đầu anh ta đủ hoang tàng để thổi đổ cây rừng. Sao bà không cho cô gái nhỏ uống rượu, để cô ấy có đủ sức mạnh của mười hai người đàn ông để đương đầu với Nữ hoàng Tuyết?
“Sức mạnh của mười hai người đàn ông”, người phụ nữ Finn nói. ‘Phải, vậy là đủ.
Bà đi đến một cái kệ lấy xuống một cuộn da lớn và mở ra. Trên đó có những ký tự kỳ lạ, và người phụ nữ Finn đọc đến khi mồ hôi ướt đầy trán.
Nhưng con tuần lộc lại cầu xin bà ấy cho Gerda một thứ gì đó, và Gerda nhìn bà ấy với đôi mắt van lơn đầy nước mắt, đến nỗi người phụ nữ Finn lại chớp mắt một lần nữa và kéo con tuần lộc vào một góc, nơi bà ấy thì thầm với nó, đồng thời đắp đá lạnh lên đầu nó.
‘Bé Kay chắc chắn đang ở cùng Nữ hoàng tuyết, và cậu ấy rất vui với mọi thứ ở đó. Cậu ấy nghĩ đó là nơi tốt nhất trên thế giới, nhưng đó là bởi vì cậu ta đã có một mảnh thủy tinh trong tim và một hạt thủy tinh trong mắt. Chúng sẽ phải rơi ra trước, nếu không cậu ta sẽ không bao giờ là con người nữa, và Nữ hoàng Tuyết sẽ giữ cậu ta trong quyền lực của mình! ‘
“Nhưng sao bà không thể đưa cho Gerda bé nhỏ thứ gì đó để mang lại cho cô bé sức mạnh để chinh phục tất cả?”
‘Ta không thể cho con bé sức mạnh lớn hơn cô ta đã có. Ngươi không thấy nó tuyệt vời như thế nào sao? Ngươi không thấy làm thế nào mà cả người và thú phải phục vụ con bé sao? Làm thế nào con bé đã được như vậy khi mà cô ta chỉ đi bằng đôi chân không? Chúng ta không được nói cho nó biết là nó có quyền năng; đó là trong trái tim nó, bởi vì con bé là một đứa trẻ ngây thơ ngọt ngào.
Nếu con bé không thể tự mình đến được với Nữ hoàng Tuyết, thì chúng ta không thể giúp nó. Vườn của Nữ hoàng Tuyết cách đây chỉ hai dặm; chú mày có thể mang con bé đi xa bằng đó. Đặt cô ấy xuống bên bụi cây lớn đứng đó bao phủ đầy tuyết và đầy những quả mọng đỏ. Đừng ngồi lê đôi mách mà hãy mau về với ta! ‘
Sau đó, người phụ nữ Finn nâng Gerda lên lưng tuần lộc, và nó lao đi hết sức của nó.
‘Ôi, tôi không có ủng, và tôi cũng không có găng tay!’ Gerda bé nhỏ đã la lên.
Cô đã sớm cảm thấy cần có chúng trong cơn gió lạnh cắt da đó, nhưng con tuần lộc không dám dừng lại. Nó chạy tiếp cho đến khi đến bụi cây với những quả mọng đỏ. Ở đó, nó đặt Gerda xuống, và hôn lên miệng cô, trong khi những giọt nước mắt sáng long lanh chảy dài xuống mặt nó. Sau đó, nó chạy trở về nhanh nhất có thể. Gerda bé nhỏ tội nghiệp đứng đó, không có giày hay găng tay, giữa Finmark lạnh giá.
Cô chạy nhanh hết sức mình về phía trước. Cả một trung đoàn bông tuyết bay về phía cô ấy; chúng không phải từ trên trời rơi xuống, vì trời khá trong, với những ngọn đèn phía bắc sáng rực.
Không; những bông tuyết này lăn trên mặt đất, và càng đến gần chúng càng lớn. Gerda nhớ rất rõ khi nhìn dưới kính lúp chúng lớn và tinh xảo như thế nào. Nhưng kích thước của những thứ này thật khủng khiếp. Chúng sống; chúng là cận vệ tiên phong của Nữ hoàng Tuyết, và chúng có những hình dạng kỳ lạ nhất. Một số trông giống như những con nhím to khủng khiếp, một số giống như những bó rắn cột lại chừa đầu nhô ra ngoài. Những con khác, lại giống như những con gấu nhỏ mập ú với bộ lông tua tủa, nhưng tất cả đều là những bông tuyết trắng sống.
Cô bé Gerda bè nói Lời cầu nguyện với Chúa, cái lạnh quá buốt đến nỗi hơi thở của cô ấy đông cứng lại khi nó thoát ra khỏi miệng và cô ấy có thể thấy nó như một đám khói trước mặt. Nó càng lúc càng dày hơn, cho đến khi tự nó hình thành nên những thiên thần ánh sáng nhỏ bé, họ mỗi lúc càng lớn hơn khi chạm đất.
Tất cả họ đều đeo mặt nạ, và mang theo khiên và giáo trên tay. Càng lúc họ càng xuất hiện nhiều hơn, và khi Gerda cầu nguyện xong, cô ấy được bao bọc bởi cả một quân đoàn. Họ dùng giáo đâm xuyên qua các bông tuyết và làm chúng rùng mình vỡ thành trăm mảnh, và Gerda bé nhỏ bước qua chúng không chút sợ hãi, nghi ngờ gì. Các thiên thần chạm vào tay và chân của cô, và sau đó cô hầu như không cảm thấy lạnh nữa, và bước nhanh về phía Cung điện của Nữ hoàng Tuyết.
Bây giờ chúng ta phải xem Kay ra sao. Cậu hoàn toàn không nghĩ gì về Gerda, ít nhất là cô đang ở bên ngoài Cung điện.
CÂU CHUYỆN THỨ BẢY

ĐIỀU GÌ ĐÃ XẢY RA TRONG CUNG ĐIỆN CỦA NỮ HOÀNG TUYẾT VÀ
CUỐI CÙNG
Các bức tường của Cung điện phủ đầy tuyết, và các cửa sổ, cửa ra vào bị những cơn gió táp. Có hơn một trăm căn phòng trong đó có hình dạng trông giống tuyết trôi dạt. Căn lớn nhất kéo dài nhiều dặm. Tất cả chúng đều được chiếu sáng bởi những ngọn đèn phương bắc mạnh nhất. Tất cả các căn phòng đều vô cùng lớn, trống rỗng, lấp lánh trong sự giá băng của chúng.
Không bao giờ có gì vui bên trong đó; thậm chí không nhiều hơn một quả bóng cho những con gấu nhỏ, khi những cơn bão có thể nổi lên như một dàn nhạc, và những con gấu Bắc Cực có thể đi lại bằng hai chân sau khoe khoang dáng dấp khổng lồ của chúng. Thậm chí không bao giờ có buổi liên hoan trò chơi game nhỏ giống như trò ‘Cú va chạm cuối cùng’ hoặc ‘Cắn một miếng’ – không, thậm chí không có giây phút tán gẩu bên những tách cà phê dành riêng cho những ả hồ ly. Thênh thang, rộng lớn và lạnh lẽo là đại sảnh của Nữ hoàng Tuyết.
Các ngọn đèn phía bắc đến và đi, đều đặn đến mức bạn có thể đếm được từng giây từ khi chúng đến và đi.
Ở giữa những sảnh tuyết không bao giờ ngớt này là một hồ nước đóng băng. Bề mặt nó bị chia nhỏ thành hàng nghìn mảnh, nhưng mỗi mảnh lại giống hệt những mảnh khác đến mức tổng thể tạo thành một tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo.
Nữ hoàng Tuyết ngự ở ngay chính giữa khi bà ở nhà. Sau đó, bà ấy nói rằng bà ấy đang ngự trên ‘Tấm gương của lý do’, và rằng đó là tấm gương tốt nhất và duy nhất trên thế giới. Cậu bé Kay xanh vì lạnh, không, gần như đen; nhưng cậu ta không biết điều đó, vì Nữ hoàng Tuyết đã hôn đi những cơn run rẩy băng giá, và trái tim của cậu ta tốt hơn một cục băng. Cậu ta kéo lê một số mảnh băng phẳng, sắc cạnh, được cậu ta xếp thành đủ loại mô hình, cố gắng tạo ra thứ gì đó từ chúng; cũng giống như khi chúng ta ở nhà có những mẫu gỗ nhỏ, chúng ta tạo ra các kiểu dáng và gọi chúng là ‘trò chơi xếp hình của Trung Quốc.’
Các mẫu của Kay rất khéo léo, bởi vì chúng là ‘Trò đố trên băng của lý do’. Trong mắt cậu, chúng là số một và có tầm quan trọng lớn nhất: điều này là do hạt thủy tinh vẫn còn trong mắt cậu ấy. Cậu ấy đã xếp nhiều mẫu thành hình các con chữ, nhưng cậu không bao giờ có thể tìm cách xếp chúng cho một chữ cụ thể, một chữ mà cậu lo lắng nhất để tạo ra. Đó là ‘Vĩnh cữu.’
Nữ hoàng Tuyết đã nói với cậu ta rằng nếu có thể tìm ra chữ ấy thì cậu ta sẽ là chủ nhân của chính mình, và bà sẽ cho cậu cả thế giới và một đôi giày trượt mới. Nhưng cậu ấy không thể khám phá ra nó.
Nữ hoàng tuyết nói: “Bây giờ ta sẽ bay đi đến những đất nước ấm áp. ‘Ta muốn đi và nhìn trộm những cái chảo đen!’ Ý của bà ấy là hai ngọn núi lửa Etna và Vesuvius. ‘Ta phải làm trắng chúng một chút; điều đó tốt cho chúng, cả chanh và nho nữa! ‘ Và bà ấy đã bay đi.
Kay ngồi khá đơn độc trong những đại sảnh băng trống rổng kéo dài nhiều dặm. Cậu nhìn những mảnh băng của mình, suy nghĩ và nghĩ, cho đến khi có gì đó nhường chổ trong thâm tâm của cậu. Cậu ta ngồi cứng đờ và bất động đến nỗi người ta có thể nghĩ rằng cậu ta đã chết cóng.
Cô bé Gerda liền đi vào Cung điện, qua những cánh cổng lớn trong một cơn gió thoảng. Cô ấy nói lời cầu nguyện buổi tối của mình, và gió như ru ngủ, và cô ấy bước vào sảnh lớn trống rỗng. Cô nhìn thấy Kay, và nhận ra cậu ta ngay lập tức; cô vòng tay qua cổ cậu, ôm chặt cậu và khóc, ‘Kay, Kay bé bỏng, cuối cùng thì em đã tìm thấy anh rồi?’
Nhưng cậu ta vẫn ngồi im, cứng nhắc và lạnh lùng.
Rồi cô bé Gerda rơi lệ; chúng rơi xuống ngực cậu và thâm nhập vào trái tim cậu ta. Ở đây, chúng làm tan băng cục đá và làm tan chảy mảnh gương nhỏ xíu trong đó. Cậu nhìn cô, và cô hát:
‘Nơi hoa hồng nở trên máng hoa rực rỡ, Ở đó, chúng ta chào đón Chúa Giêsu Hài Đồng!’ Rồi Kay bật khóc; cậu ấy đã khóc nhiều đến nỗi hạt thủy tinh bị bắn ra khỏi mắt. Cậu nhận ra cô và vui mừng hét lên, ‘Gerda, Gerda bé bỏng thân yêu! em đã ở đâu trong một thời gian dài như vậy? Và tôi đang ở đâu? ‘ Cậu ta nhìn quanh và nói, ‘Ở đây lạnh làm sao; trống rỗng và mênh mông làm sao! ‘
Cậu giữ chặt Gerda, người đang cười và khóc vì vui sướng. Hạnh phúc của họ là thiên đường đến nỗi ngay cả những mảnh băng cũng nhảy múa vì niềm vui xung quanh chúng; và khi chúng trật tự lại, chúng nằm ở đó! Ngay đúng tại vị trí mà Nữ hoàng Tuyết đã nói với Kay rằng cậu ta phải tìm ra, nếu cậu ta muốn trở thành chủ nhân của chính mình và có cả thế giới và một đôi giày trượt mới.
Gerda hôn lên má cậu và chúng trở nên ửng hồng, cô hôn lên mắt cậu và chúng tỏa sáng như của cô, cô hôn tay và chân cậu, và cậu trở nên khỏe mạnh và khỏe mạnh. Nữ hoàng Tuyết có thể về nhà bất cứ khi nào bà ấy muốn, lệnh phóng thích của cậu ấy được viết ở đó bằng những chữ trên băng sáng lấp lánh.
Họ nắm tay nhau lang thang rời khỏi Cung điện lớn.
Họ nói về bà nội và về những bông hồng trên mái nhà. Bất cứ nơi nào họ đi, gió yên lặng và mặt trời xuyên qua những đám mây.
Khi họ đến bụi cây có quả mọng đỏ, họ thấy con tuần lộc đang đợi họ, và nó đã mang theo một con tuần lộc trẻ khác đã đầy căng bầu sữa. Bọn trẻ uống sữa ấm của nó và liếm lên miệng nó. Sau đó, chúng chở Kay và Gerda, đầu tiên là đến người phụ nữ Finn, trong túp lều sưởi mà họ được sưởi ấm và nhận được chỉ dẫn về hành trình trở về nhà.
Sau đó, họ tiếp tục đến với người phụ nữ Lapp; bà đã may quần áo mới cho họ và chuẩn bị xe trượt. Cả hai con tuần lộc chạy bên cạnh họ, đến ranh giới của đất nước; ở đây những chồi xanh đầu tiên đã xuất hiện, và họ nói ‘Tạm biệt’ chú tuần lộc và người phụ nữ Lapp.
Họ nghe thấy tiếng chim nhỏ đầu tiên hót véo von và nhìn thấy những chồi non trong rừng. Trong đó có một cô gái trẻ cưỡi trên một con ngựa đẹp, mà Gerda biết, vì nó đã kéo một cỗ xe bằng vàng. Cô ấy đội một chiếc mũ đỏ trên đầu và súng lục giắt trong thắt lưng; đó là cô bé ăn cướp, người đang chán ở nhà. Cô ấy đang cưỡi ngựa về phía bắc để xem cô ta thích như thế nào trước khi cô ta thử đi một số nơi khác của thế giới. Cô ta biết họ, và Gerda vui mừng nhận ra cô ta.
‘Bạn là một người dể thương để cùng đi dạo!’ cô ta nói với Kay bé nhỏ. ‘Tôi muốn biết liệu bạn có xứng đáng để ai đó chạy đến tận cùng thế giới chỉ vì bạn hay không!’
Nhưng Gerda vỗ má cô ấy, và hỏi về Hoàng tử và Công chúa.
‘Họ đang đi du lịch ở nước ngoài,’ cô gái cướp nói.
“Nhưng con quạ?” Gerda hỏi.
‘Ồ, con quạ đã chết!’ cô ấy đã trả lời. ‘Người yêu được thuần hóa là một góa phụ, đã tự buộc sợi len đen quanh chân nó. Nó tự thương xót nó một cách cay đắng, tất cả đều vô nghĩa! Nhưng hãy nói cho tôi biết bạn đã tự mình trải qua những gì, và bạn đã tìm thấy cậu ấy ở đâu. ‘
Gerda và Kay đều nói với cô ấy tất cả về điều đó.
Chia cắt, lục đục, lòng vòng, cuối cùng thì cũng yên ổn thôi!’ cô ấy nói, và cô ấy nắm tay họ và hứa rằng nếu cô ấy đi qua thị trấn của họ, cô ấy sẽ đến thăm họ. Sau đó, cô ấy đi vào thế giới bao la rộng lớn.
Nhưng Kay và Gerda tay trong tay bước đi, và đi đến đâu họ cũng tìm thấy những bông hoa khoe sắc và mùa xuân tươi vui nhất. Chẳng bao lâu họ nhận ra thị trấn lớn nơi họ sống, với những ngọn tháp cao vút, trong đó tiếng chuông vẫn vang lên những hồi reo vui của chúng. Họ đi thẳng đến cửa nhà bà nội, lên cầu thang và vào phòng bà. Mọi thứ vẫn còn nguyên, và chiếc đồng hồ cũ tích tắc ở góc, và những chiếc kim chỉ giờ. Khi bước qua cánh cửa vào phòng, họ nhận ra rằng mình đã lớn.
Những bông hoa hồng tụm quanh khung cửa sổ đang mở, và ở đó có hai chiếc ghế nhỏ của họ. Kay và Gerda ngồi xuống trên chúng, vẫn nắm tay nhau. Tất cả sự hùng vĩ trống rỗng lạnh lẽo trong cung điện của Nữ hoàng Tuyết đã trôi qua ký ức của họ như một giấc mơ tồi tệ. Bà nội ngồi trong ánh nắng ấm áp của Chúa đọc Kinh thánh của bà.
‘Nếu không trở thành trẻ nhỏ, các ngươi không thể vào Nước Thiên đàng.’
Kay và Gerda nhìn vào mắt nhau, và ngay lập tức ý nghĩa của bài thánh ca cỗ tìm đến với họ.
‘Nơi hoa hồng nở trên máng hoa rực rỡ, Ở đó, chúng ta chào đón Chúa Giêsu Hài Đồng ! ‘
Và ở đó cả hai đều ngồi, lớn lên và vẫn là trẻ em, trẻ thơ trong trái tim; và đó là mùa hè – mùa hè ấm áp, đẹp đẽ.
