Người đi trong mơ ( tiếp theo 15 )

Bọn lính tống tôi vào buồng giam rồi rồi bỏ đi. Khi tôi nghe thấy yên lặng không còn ai chung quanh bèn tự tháo bao trùm đầu ra, nhưng buồng giam tối đen như mực không hề có một chút ánh sáng nào lọt vào. Tôi cố tập trung năng lực vào đôi mắt để nhìn xem nhưng vô ích. Cuối cùng tôi phải dùng tay để mò mẩm trong bóng tối để xem chung quanh mình có gì. Chẳng có gì cả, buồng giam lạnh như một khối sắt không có lấy một chiếc giường nào để nằm. Tôi ngồi xuống giữa nền trại giam, cố gắng vận công để chống lại cái lạnh và tập trung thiền định. Bỗng tôi nghe tiếng của Hà Mi:

  • Nguyên Hãn, anh Nguyên Hãn.
  • Anh đây Hà Mi, bọn chúng nhốt anh chỗ này tối lắm, không nhìn thấy gì cả.
  • Nguyên Hãn, Yết Kiêu phát hiện ra bọn chúng đã bắt cả thể xác của anh và chúng đang kết nối anh vào hệ thống điều khiển để khống chế.
  • Trời đất, bọn chúng quả là quá nguy hiểm.
  • Sư phụ dặn anh phải hết sức bình tỉnh và giữ vững tinh thần thì mới có thể vượt qua tình huống vô cùng hiểm ác này. Mọi người đang bàn cách để giải cứu anh. Lần này có thể sẽ phải phá tan sào huyệt của bọn chúng.
  • Anh hiểu rồi Hà Mi.
  • Tạm biệt anh, Nguyên Hãn, hãy cố gắng.
  • Tạm biệt Hà Mi, anh sẽ ráng sức.

Kẻ thù nham hiểm, chúng nhốt tôi trong tối tăm không còn biết thời gian như thế nào? Trong lúc này, nếu muốn tướt đoạt mạng sống thì quá dể, nhưng điều mà chúng muốn là xô đẩy tinh thần của tôi mãi mãi bị đọa đày trong địa ngục đau khổ, để ý chí tranh đấu của tôi bị đổ quỵ và vĩnh viễn không còn tồn tại.

Không biết tôi đã bị giam bao lâu và chúng đã làm gì với thể xác của tôi. Hình như tôi bắt đầu cảm thấy mơ mơ, màng màng, nửa mê, nửa tỉnh. Có lúc cảm thấy như bị tê cứng, đông đặc không cử động được.

  • Mình không thể chết được? Tôi hơi bâng khuâng và tự hỏi như vậy

Đột nhiên tôi phát hiện ra có một chấm sáng lờ mờ nhỏ như hạt bụi, thử đi về hướng đó xem ra sao. Thế là tôi mò mẫm đi về phía chấm sáng đó, bỗng phát hiện ra phòng giam này không nhỏ như mình tưởng, bởi vì theo chấm sáng, có lúc phải chuyển hướng nhưng sao đi hoài rất lâu vẫn còn thấy rất xa. Tôi lại chạy thử xem sao, thì ra không gian lớn hơn tôi tưởng, mặc dầu trong bóng tối nhưng tôi không bị va chạm vào đâu cả. Tôi dừng lại, ngồi xuống tỉnh tâm để nghiệm xem điều gì đang xảy ra với mình.

Hình như mình bị nhốt trong một không gian khác? Phải rồi bọn chúng chắc đã nối dây vào thể xác của tôi nhằm điều khiển tinh thần tôi theo những lập trình của bọn chúng. Như vậy là chúng đang giam giử tôi trong một không gian ảo. Phải làm sao đây?

Tôi bèn dùng khinh công bay thử tới điểm sáng, nhưng bay mãi mà không tới đâu. Trò này của bọn chúng quả là quá ác độc. Không làm gì được tôi bèn ngồi yên bất động, giữ cho tinh thần không xao động và chờ đợi xem bọn chúng sẽ làm gì tôi tiếp theo. Được ít lâu thì tôi dường như tôi rơi vào trạng thái mê man không còn biết gì.                 

Ánh sáng chói chan làm tôi bị chóa khi chợt tỉnh lại. Căn phòng ngập ngụa ánh sáng làm tôi thấy khó chịu. Làm quen được một lúc thì tôi chợt thấy hình như có gì đó ở xa xa bèn đứng dậy và đi về phía đó. Hình như là Thục Oanh, phải rồi, Thục Oanh đang nằm bất động trên giường, tôi nắm tay và kêu nhiều lần nhưng vô ích. Thục Oanh vẫn trong trạng thái hôn mê. Bỗng tôi nhận ra, hình như còn một ai đó đang nằm bên kia, hơi xa một chút nên tôi qua đó xem thử.

Kinh ngạc và hoang mang tột độ, tôi chợt nhận ra chính đó là mình chứ không phải ai khác, sao có thể như vậy được? Chính tôi nhìn thấy thân xác của mình đang nằm bất động, toàn thân bị cắm đầy dây nhợ điều khiển. Tôi giơ tay tính tự mình giật bứt tung các sợi dây, lạ thay, hoàn toàn bất lực không thể chạm vào được. Hồn lìa khỏi xác mà không trở lại được, như vậy là tôi đã chết hẳn rồi sao? Thật là không thể tin nỗi. Mạng mình còn không giữ được thì làm sao cứu được Thục Oanh đây?

  • Sao lạ vậy? Mình có đang nằm mơ hay không vậy? Tôi thầm hỏi như vậy.

Cuối cùng, tôi quyết định ngồi tỉnh tâm, tọa thiền và vận công để cố nhập thần vào thân xác mình trở lại. Đột nhiên tôi có cảm giác có ai đang ở phía sau lưng bèn quay lại. Thục Oanh đang với tay về phía tôi và đang khóc, đôi mắt nàng đẩm lệ nhưng nàng không nói một lời nào. Tôi đứng lên và bước về phía Thục Oanh, nàng gục đầu vào ngực tôi mà khóc nức nở khiến tôi cảm thấy mình cũng nghẹn ngào khôn tả. Tôi đưa tay lau nước mắt cho Thục Oanh và tính nói với nàng vài câu, Thục Oanh ngước nhìn tôi, lắc đầu rồi nàng đột nhiên quay lưng bỏ đi. Tôi hơi bỡ ngỡ nhưng bèn bước theo tính kéo nàng trở lại nhưng Thục Oanh đột nhiên mất hút, tôi chạy tới nhưng chẳng còn thấy đâu. Được một lúc thì tôi chợt nhận ra mình lọt vào một vùng sương mù dày đặt không thể trông thấy gì trước mặt, rồi thình lình xuất hiện hai tên lính cầm giáo, mác tiến tới trói ngoặc tay tôi ra phía sau rồi giải đi. Chúng đem tôi tống vào phòng giam rồi khóa song sắt lại.

Phòng giam này trông quen quen, tôi chợt nhận ra rằng bọn chúng đã nhốt tôi vào phòng giam tương tự như nơi bọn chúng đã giam Hà Mi. Thì ra tôi đang bị nhốt trên con tàu ảo do bọn chúng cố tình lập trình ra để làm nơi giam giữ tinh thần, như thế có nghĩa là tinh thần của tôi và Thục Oanh đang bị nhốt vào một không gian hoàn toàn ảo.

Đột nhiên tôi nghe hơi gió vụt tới từ phía sau nên xoay mình né tránh, bất ngờ một người lạ liên tiếp tấn công tôi mà không có một lời nói nào, nhưng rất may là những đòn ra tay của hắn không có gì làm khó được tôi cả. Tuy nhiên, tôi chợt nhận ra hắn đang sử dụng võ thuật Tây Sơn để tấn công nên bèn nói:

  • Xin dừng tay, hình như chúng ta có một chút hiểu lầm.

Nhưng người kia vẫn không nói năng gì mà vẫn tấn công liên tục. Tôi bèn dùng sống tay chặt một phát giữa trán hắn ngay huyệt ấn đường khiến hắn bị khựng lại rồi lập tức đá vào hai khuỷa chân khiến hắn phải quỳ xuống. Lạ thay, hắn lập tức ngồi xếp bằng lại theo tư thế thiền của Tây Sơn rồi bất động và cũng không nói lời nào cả.

Quan sát được một lúc thì tôi bỗng hiểu ra mình bị nhốt chung với một linh hồn. Hẳn là tinh thần của một chiến binh Tây Sơn đang bị cô lập ở đây. Vì thế tôi bèn ngồi xuống trong tư thế thiền định để cố giao tiếp với hồn ma kia xem anh ta là ai.

  • Anh là ai sao lại bị nhốt ở trong này? Tôi hỏi
  • Ta là một nghĩa binh Tây Sơn bị chặt đầu trên hòn đá.
CHÙA THẬP THÁP ( BÌNH ĐỊNH)
HÒN ĐÁ CHÉM

Hòn đá? À thì ra là hòn đá chém chùa Thập Tháp. Rất nhiều nghĩa binh Tây Sơn trở ra đầu hàng nhà Nguyễn. Nhưng vua nhà Nguyễn lúc đó là Nguyễn Ánh lúc bấy giờ đã giành lại được gian sơn đã ra lời chiêu dụ tàn binh Tây Sơn. Nhưng rốt cuộc ông ta muốn nhổ cỏ tận gốc mà không giữ lời hứa, tất cả hàng binh Tây Sơn bị bêu đầu trên hòn đá và linh hồn của họ vất vưởng quanh hòn đá không siêu thoát được. Nhà sư trụ trì chùa Thập Tháp lúc bấy giờ đã đem hòn đá chém về chùa để ngày, ngày tụng kinh, niệm Phật để giải thoát cho các linh hồn. Không ngờ bây giờ, kẻ thù lại muốn tiêu diệt vĩnh viễn tất cả tinh thần của các chiến binh Tây Sơn nên đã bày trò ác độc.

  • Thế anh có biết tôi là ai không? Tôi hỏi.
  • Ta không biết, nhưng sao ngươi lại giỏi võ Tây Sơn hơn ta?
  • Anh có tin không? Tiền kiếp tôi chính là nữ tướng Tây Sơn Bùi thị Xuân
  • Chủ tướng Bùi thị Xuân? Anh ta bỗng tỏ vẻ hết sức kinh ngạc.
  • Anh ngạc nhiên lắm sao?
  • Nữ tướng sao lại là đàn ông?
  • Anh đang tiếp xúc với tinh thần của tôi hiện tại còn sống, nhưng tiền kiếp tôi chính là nữ tướng.

Hồn ma kia vẫn chưa tin vào những gì tôi nói. Có lẽ, sau những gì nhà Nguyễn đã không giữ lời hứa, anh ta đã có lý do để không vội vàng tin bất cứ ai.

  • Tạm thời, hãy gác chuyện tiền kiếp sang một bên. Anh có biết là bọn chúng nhốt bao nhiêu linh hồn ở đây không?
  • Nhiều lắm, ta không biết rõ, chắc lên đến cả trăm.
  • Thế anh có mưu kế gì không?
  • Mưu kế gì? Ta nghĩ mãi không ra.
  • Thế anh có cách gì báo cho những chiến binh khác biết là sẽ có người đến giải cứu không?
  • Ai sẽ là người giải cứu?
  • Chính là chủ soái của chúng ta. Hoàng đế Quang Trung.
  • Hoàng đế Quang Trung! Hoàng Đế Quang Trung! Anh ta đột nhiên rú lên một cách mừng rỡ.

Không ngờ tinh thần của vị anh hùng Tây Sơn vẫn còn nguyên vẹn ảnh hưởng đến như vậy. Tôi bèn giải thích cho anh ta biết rằng tôi đã gặp Hoàng Đế Quang Trung trong hoàn cảnh nào và rằng người đã trở thành nhà sư Minh Tịnh rất cao đạo có thể giúp các linh hồn được trở nên an lạc, siêu thoát.

  • Tôi là Mễ Đa, xin anh hãy nói với ngài tìm cách cứu chúng tôi, linh hồn chúng tôi đã vất vưỡng quá lâu không tài nào siêu thoát được.
  • Hãy gọi tôi là Nguyên Hãn, Phải rồi, anh hãy tìm cách giúp tôi báo cho những người khác biết để chuẩn bị tinh thần.

Không nói, không rằng, Mễ Đa giả tiếng dế khe khẻ để phát đi tín hiệu. Chốc lát sau, tôi nghe có những tín hiệu đáp trả. Thì ra những chiến binh này vẫn còn nhớ những kỹ thuật truyền tin tuy cổ xưa nhưng vẫn rất là hữu hiệu.

Bỗng tôi nghe tiếng thì thào của Hi Doãn

  • Nguyên Hãn, Hi Doãn đây. Tôi đang đứng trước cửa ngục, Tôi trông thấy anh nhưng tôi không biết mã số để mở khóa.
  • Hi Doãn, để tôi tìm cách dụ lính canh mở cửa ngục. Biết Hi Doãn đang tàng hình ẩn mình nên tôi vội trả lời.

Tương kế, tựu kế, tôi nói Mễ Đa làm tín hiệu dặn dò các tù nhân cùng nhau gây gổ om sòm làm náo loạn cả trại, còn tôi và Mễ Đa thì giả bộ đánh nhau thừa sống, thiếu chết.

Nghe thấy trong trại ngục sao quá náo động bọn lính bèn xách gậy gộc chạy vào. Trong khi các tù nhân khác bắt đầu giử yên lặng thì tôi và Mễ Đa lại quần nhau sồng sộc. Hai tên lính gác mở cửa xông vào dùng gậy phang tôi và Mễ đa mấy cú đau chí mạng. Tên chỉ huy bẻ ngoặc tay tôi ra phía sau và dẫn qua phòng giam khác nhốt riêng biệt một mình. Sau khi thấy trật tự trở lại thì bọn chúng trở ra, Hi Doãn đã kịp thời trông thấy mã khóa khi chúng mở cửa. Tất cả các phòng giam đều cùng mã khóa như nhau, Hi Doãn bèn mở tất cả khóa của các buồng giam, Mễ Đa ra hiệu cho các tù nhân thoát ra một cách êm ái, không ai được nói lời nào cả, lặng lẽ chờ Yết Kiêu mở cửa trại từ bên ngoài.

Bên ngoài, đại ca Yết Kiêu dùng lưới thép úp chụp và trói gô mấy tên lính gác ngoài cửa trại rồi mở toang cửa ngục. Tất cả các tù nhân nhanh chóng thoát ra.

Tìm khắp ngục nhưng không thấy Thục Oanh đâu cả nên tôi tàng hình để thâm nhập vào các buồng khác của con tàu xem bọn chúng nhốt Thục Oanh ở đâu. Bất ngờ đại bác của Tây Sơn nã vào thành tàu từ bên trái, bên phải, quân Tây Sơn, dưới sự chỉ huy của Tây Sơn Thất Hổ Tướng đã dùng tàu nhỏ áp sát và dùng dây thừng, móc câu leo lên tấn công. Còi hú báo động vang lên và bọn lính gác từ hầm tàu vác vũ khí lao lên boong. Hai bên sáp lá cà đánh nhau dữ dội.

Bỗng tôi nghe tiếng voi rống từ phía đuôi tàu nên lập tức lao về phía đó để tìm kiếm. Tiếng voi rống vang lên từ dưới tầng hầm nên tôi chạy xuống dưới. Thấy một cửa buồng đang mở nên tôi chạy vội vào xem, hai tên lính đang dắt một con voi lớn đi vào một buồng giam khác lớn hơn ở sâu bên trong. Tôi vội vã nhào tới đoạt thanh kiếm của một tên đang đeo bên hông và chém hắn một nhát khiến hắn ngã xuống xong tôi tiếp tục lao tới tấn công tên đang dắt voi phía trước. Nhưng hắn đã nhìn thấy nên tuốt gươm tấn công lại. Giao đấu được vài chiêu thì hắn quay lưng bỏ chạy.

Tôi chạy tới nắm lấy sợi dây tính dắt voi trở ra thì thình lình cửa buồng giam đóng lại. Đang lay hoay tìm cách mở cửa chưa được thì đột nhiên sàn tàu lắc lư dữ dội rồi bắt đầu quay vòng vòng càng lúc càng nhanh khiến người và voi văng cả vào trong xó kẹt và vướng lại trong đó. Chuyển động quay càng lúc càng tăng tốc rồi bất ngờ như một trận cuồng phong bốc lên cuốn tất cả mọi thứ hút vào trong đó và bốc lên cao. Càng cố gắng thoát ra thì càng bị cuốn nhanh hơn, cuối cùng tôi bị bất tỉnh lúc nào không biết.

Ầm ầm, tùng tùng, xèng xèng, cắc cắc, tiếng chiên trống náo động vang trời lại kèm thêm tiếng tù và réo lên in ỏi làm tôi giật mình. Mấy tên lính thị vệ không biết từ đâu xuất hiện kéo xốc tôi lên đẩy ra phía trước, tôi bỗng phát hiện thấy mình hai tay, hai chân bị gông, cùm, xiềng, xích trói lại. Nhưng ngạc nhiên hơn nữa là trên người tôi thấy mình mang một bộ ngực đàn bà, mái tóc đàn bà và kỳ lạ thay bộ phận kia cũng là của đàn bà tuốt tuồng tuột hay nói chính xác là tôi mang thân xác của một người đàn bà. Chợt nhớ cơn ác mộng của quá khứ mà thầy Minh Tịnh đã cho tôi thấy khi trong hang động trên thượng tầng thứ Bảy tôi bỗng nghiệm ra rằng mình đang sắp bị voi hành hình, mà con voi này lại chính là tiền kiếp của Thục Oanh, tôi cảm thấy bàng hoàng quá mức, biết làm sao đây?

Chưa kịp nghĩ gì thêm thì mấy tên lính kia dùng cán kiếm thúc vào người tôi đẩy mạnh ra phía trước, tôi bị giải đi trong trạng thái lõa lồ hoàn toàn không một mảnh vải che thân. Trước mặt tôi là một con voi khổng lồ đang gầm rống lên khủng khiếp. Không như giấc mơ trước, sau khi dùng hết sức hất mạnh hai tên lính văng sang hai bên tôi chạy lại ôm vòi và vuốt má voi để tỏ bày tình yêu thương của tôi dành cho nó, vì tôi hiểu nó chính là tiền khiếp của Thục Oanh. Con voi lấy vòi cọ vào người tôi rồi nó quỳ xuống cho tôi vuốt ve lên trán của nó. Người và vật quyến luyến với nhau như chúng tôi đã là bạn với nhau từ muôn nghìn kiếp trước.

– Đâm nó, đâm nó. Từ trên khán đài một kẻ ăn vận quan phục hét lớn lên.

Tôi ngước nhìn đấu trường hình vòng cung phía trên là khán đài đầy ấp người ăn vận như tham gia lễ hội. Đầy đủ các chức sắc quan lại, phong kiến. Giữa trung tâm kháng đài có nhiều hộ vệ đứng oai nghiêm là một người có vóc dáng đạo mạo, hình như ông ta là một vị vua. Ông ta với tay cầm lấy dùi trống đập một tiếng thùng thật lớn, lập tức chiên trống lại nổi lên vang trời, thúc giục liên hồi.

Từ một cánh cửa dưới đấu trường, mấy chục tên lính cầm giáo mác chạy lại phía con voi đang quỳ, chúng hô lên: “ Hụi, hụi” rồi hè nhau lấy mũi giáo đâm hai bên hông voi làm nó quá đau đớn gầm rống và đứng lên. Nhưng voi Thục Oanh lần này cương quyết chịu đựng đau đớn chứ nhất định không tuân theo mệnh lệnh. Thấy voi bị hành hạ đau đớn quá, tim tôi vô cùng se thắt. Tôi nhào tới giật lấy cây giáo trên tay của một tên rồi dùng nó tấn công mấy tên còn lại. Mặc dầu chân tay vẫn còn bị xiềng xích nhưng tôi vẫn tả xung hữu đột, cương quyết không cho bọn lính hành hạ voi Thục Oanh.

Thình lình, tiếng trống trận nổi lên liên hồi thúc giục, đồng thời tiếng phèng la nổi lên in ỏi. Bọn lính robot từ trong các cánh cửa đầu trường túa ra rất đông. Nhưng bỗng đâu cũng rất đông các binh sĩ Tây Sơn từ ngoài tràn vào đông như kiến. Hai bên đánh nhau dữ dội, một trận long trời lở đất.

Các binh sĩ Tây Sơn vô cùng thiện chiến nhưng ngặt nỗi bọn lính robot là bọn bất tử nên xem ra trận chiến vô cùng gay cấn, bất phân thắng bại. Lợi dụng trong lúc hai bên đang thế giằng co, tôi nắm dây dẫn voi thoát ra cánh cửa chính tính trốn khỏi đấu trường.

Đột nhiên có tiếng gầm rống kinh khủng.  Một cánh cửa mở ra, bên trong một con quái thú khổng lồ nhào ra tấn công. Nó là một con lân sắt mình đầy gai nhọn, bốn chân sắt với móng vuốt sắt, lại có đôi cánh sắt khổng lồ, đuôi của nó cũng đầy gai nhọn tựa đuôi cá đuối. Con Quái thú quá hung dữ và dũng mãnh, hết dùng chân đá đến dùng đuôi để quật các chiến binh Tây Sơn, dù rất thiện chiến nhưng phần thắng thế bắt đầu nghiêng về phía đám robot điện toán. Con thú quá nguy hiểm, Nó mình đồng, da sắt nên vũ khí của các chiến binh không có tác dụng gì cả.

Có tiếng trống báo hiệu rút quân nên tất cả các chiến binh vội vã vừa chống đỡ vừa thoái lui. Thình lình có tiếng nỗ long trời lở đất. Từ trên cao, một tấm lưới thép chụp xuống trùm lấy con quái vật và lũ robot. May mắn là tôi và voi Thục Oanh đã ở bên ngoài cửa cổng nên không bị kẹt lại. Từ trên cao, đàn Atula với gã đỏ như gấc dẫn đầu, tất cả bay đáp xuống vây quanh lưới rồi cùng nhau tóm các sợi thép quấn buột tròn miệng lưới, tóm gọn cả đám robot lẫn con quái thú rồi kéo bay vút lên không trung bay đi mất.

Nhanh như chớp, các chiến bình Tây Sơn tấn công trở lại. Tóm gọn bọn giặc còn lại không còn một mống. Bất ngờ, đấu trường rung chuyển dữ dội và bắt đầu đổ sập. Tôi dẫn voi Thục Oanh cố chạy thật nhanh để thoát nhưng rồi một cơn lốc xoáy khổng lồ khác lại xuất hiện cuốn tất cả và bốc lên cao không ai có thể kháng cự lại được.

Tôi bỗng giật mình tỉnh giấc, thấy mình đang nằm trên chiếc giường nệm trắng, khắp người vẫn còn đầy những dây nối vào hệ thống máy móc. Hà Mi đang vịnh chặt vai không cho té ngã.

  • Nguyên Hãn anh đã tỉnh lại rồi! Hà mi la lên mừng rỡ
  • Hà Mi, còn Thục Oanh nữa, Thục Oanh ra sao? Thục Oanh có được cứu hay không Hà Mi?

Hà Mi không trả lời tôi mà quay sang nhìn chiếc giường bên cạnh. Hi Doãn đang túc trực bên Thục Oanh nhưng nàng vẫn dường như nằm yên bất động. Tôi vội vã ngồi bật dậy rồi lấy tay bứt hết các điện cực còn dính trên người và nhào qua cố lay thật mạnh để đánh thức nàng tỉnh dậy nhưng hầu như vô ích. Cảm thấy bất lực và tuyệt vọng, hai dòng nước mắt bỗng tuông trào, tôi bật khóc nức nỡ như một đứa trẻ thơ không kềm nén gì cả. Hà Mi và Hi Doãn cũng xúc động không kém, xúm lại ôm lấy tôi để an ủi.

  • Thục Oanh, tại sao anh lại không cứu được em? Anh đã dẫn em chạy ra khỏi đấu trường ác độc đó rồi mà. Tôi cảm thấy mình có lỗi khi không hoàn thành được việc cứu Thục Oanh nên càng khóc nhiều hơn.

Nhưng tôi bỗng nhận ra có ai đó đang nắm lấy tay mình. Nhìn lại thì chợt nhận ra là Thục Oanh đang bíu lấy bàn tay của tôi, nàng đang cử động mặc dù rất yếu ớt.

  • Thục Oanh, Thục Oanh em tỉnh lại rồi, em tỉnh lại rồi. Tôi reo lên mừng rỡ.

Mọi người chợt nhận ra Thục Oanh đang nhíu đôi mắt, chắc là đã quá lâu nàng ở trong trạng thái hôn mê nên chưa quen với ánh sáng. Được một lúc thì Thục Oanh mới mở to đôi mắt nhìn mọi người, rồi nàng bất chợt thốt lên:

  • Nước, nước

May sao, Hà Mi có mang theo nước uống bên cạnh nên nàng nhanh chóng đem nước cho Thục Oanh uống. Nàng cho Thục Oanh uống một cách thong thả. Uống nước xong Thục Oanh đưa mắt nhìn mọi người nhưng hình như nàng không biết ai cả, ngay cả tôi nàng cũng không nhận ra. Rồi Thục Oanh với tay như muốn ngồi lên nhưng nàng cũng không tự vực dậy được. Hà Mi bèn luồng tay phía sau lưng nâng Thục Oanh ngồi dậy.

  • Tôi đang ở đâu đây?
  •  Thục Oanh à, anh là Nguyên Hãn đây.
  • Nguyên Hãn? Là ai?

Thục Oanh dường như hoàn toàn không nhớ gì hết. Nhưng trước mắt là đưa nàng rời khỏi nơi này. Cơ sở của giáo hội này bị Thiện Nhẫn và các chiến binh của anh ấy phá hủy hết, xem như là những robot lập trình đã không còn tồn tại nữa. Những tên điều khiển hệ thống máy móc quỷ quái này bị Thiện Nhẫn trừng trị bằng cách đem bỏ mặc chúng lạc lối trong rừng sâu không cung cấp bất cứ thức ăn hay vật dụng gì cả.

Những linh hồn oan khuất của các chiến sĩ Tây Sơn đã đi cùng nhà sư Minh Tịnh để theo con đường Phật pháp. Riêng Thục Oanh từ đó trở đi hầu như không còn nhớ gì về quá khứ tình cảm của tôi và nàng cả. Thầy Minh Tịnh giải thích cho tôi biết nguyên do là chính nhờ voi Thục Oanh đã không chịu hành hình nữ tướng Bùi Thị Xuân cũng có nghĩa là nàng không còn mắc nợ gì với tôi cả, cho nên việc nàng hầu như không còn nhớ tôi là ai là lẽ đương nhiên. Như vậy cũng tốt, và có điều tốt hơn nữa là nàng cũng chấp nhận tạm thời về trú ngụ tại chùa Pháp Bảo để luyện tập thiền định cùng với Hà Mi và hai người đã trở thành hai người bạn vô cùng thân thiết. Chuyện tình éo le giữa tôi và Thục Oanh bỗng nhiên được hóa giải một cách êm đẹp không gì tốt đẹp hơn thế. Người chồng của Thục Oanh sau này đã biết được tin tức và đã đón nàng trở về, có thể nói anh ấy mới chính là duyên tiền định thật sự của Thục Oanh từ muôn thuở kiếp nào.

Còn tôi, vẫn cứ mãi phiêu lưu vào những giấc mơ.

HẾT

<<<Trở lại 14

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.