SƯƠNG TRẮNG MIỀN QUÊ NGOẠI
Tác Giả: ĐINH MIÊN VŨ
1. Lội bùn [Bm] dơ băng lau lách xuyên [G] đêm
Sương trắng [Em] rơi vai tôi [A] buốt lạnh [D] mềm
Chim muôn [Em] buồn rủ nhau bay về [Bm] đâu
Ngẩn ngơ lũ [Em] vượn gọi [F#7] nhau
Nào những [Bm] khi ôm thép súng tê [G] tay
Đắm mắt [Em] theo bao hư [A] ảo thở [D] dài
Nơi chốn [Bm] xa cuộc đời mẹ quản [Em] gánh
Em còn khều [F#7] sáng ánh đèn từ sương [Bm] mai [Em][Bm]
ĐK: Mẹ [D] biết bây [G] giờ con ngồi phố [Bm] nhỏ
Gió hẹn mưa [G] thề một [D] khi con về quê ngoại [Bm] xưa
Để mẹ [G] nhắn lời [F#7] thăm
Đường làng [D] cũ năm [G] nào khi con còn bé [Bm] nhỏ
Theo mẹ đến [G] trường giờ [D] đây con đường xưa còn [Bm] đó
Tóc liễu vờn [G] gió ru [Bm] buồn
2. Bận hành [Bm] quân nên chắc khó thăm [G] nhau
Nhưng có [Em] nhau như hơi [A] thở vào [D] đời
Tóc em [Em] còn cỏ thơm hương cỏ [Bm] may
Để anh nói [Em] chuyện ngày [F#7] mai
Bạn bè [Bm] anh theo lớp tuổi ra [G] đi
Dăm đứa [Em] thân nghe [A] tin chẳng trở [D] về
Xin có [Bm] em nguyện cầu cho đời [Em] anh
Đá mềm chân [F#7] cứng để mẹ còn tương [Bm] lai