TRÒ CHƠI NGUY HIỂM NHẤT

Tác Giả: RICHARD CONNELL

Người dịch: QUÁCH CHƯƠNG

Ebook download:

Redeem Code: LA8LWXTKW579F

https://play.google.com/redeem?code=LA8LWXTKW579F

Whitney nói: “Một nơi không có luật lệ, nó là một hòn đảo lớn. Nó đúng là một bí ẩn”

“Đó là hòn đảo nào?” Rainsford hỏi.

“Các bản đồ cũ gọi nó là Đảo săn tàu” Whitney trả lời. “Một cái tên hàm ý phải không nào? Các thủy thủ hay tò mò, sợ hãi về nơi này. Tôi không biết tại sao. Một sự mê tín nào đó.”

“Không thể nhìn thấy gì,” Rainsford nhận xét và cố nhìn vào màn đêm vùng nhiệt đới ẩm ướt và dầy đặc bao phủ kín du thuyền.

“Anh có đôi mắt tinh tường” Whitney nói và cười, “Tôi đã thấy anh bắn một con nai sừng tấm đang  chuyển động trong khu rừng vàng úa lá thu dài bốn trăm thước, nhưng mà anh cũng không thể nhìn thấu hơn bốn dặm giữa đêm không trăng vùng Caribe.”

“Cũng không phải bốn thước,” Rainsford thừa nhận. Ừ! Nó giống như nhung đen ẩm ướt.”

“Ở Rio sẽ rõ sáng,” Whitney hứa. “Chúng ta sẽ tới nơi trong vài ngày nữa. Tôi hy vọng những tay súng  báo đốm từ Purdey sẽ có mặt. Chúng ta nên có những cuộc săn bắn hào hứng trên Amazon. Môn thể thao tuyệt đỉnh, đi săn.”

“Môn thể thao hay nhất thế giới,” Rainsford đồng ý.

“Dành cho thợ săn,” Whitney sửa đổi. “Không phải cho báo đốm.”

“Đừng nói bậy, Whitney,” Rainsford nói. “Anh là tay săn bắn gạo cội, không phải là một triết gia. Ai quan tâm một con báo đốm cảm thấy thế nào?”

“Có lẽ là con báo đốm quan tâm”. Whitney xét đoán.

“Bậy! Chúng không hiểu.”

“Dù vậy, tôi nghĩ rằng chúng hiểu một điều , sự sợ hãi. Nỗi sợ hãi về sự đau đớn và nỗi sợ hãi về cái chết.”

“Vớ vẩn,” Rainsford cười. “Thời tiết nóng nực này khiến anh yếu ớt, Whitney. Hãy là một người thực tế. Thế giới được tạo thành từ hai giai cấp, những người đi săn và những kẻ bị săn đuổi. May mắn thay, anh và tôi là những thợ săn. Anh có nghĩ rằng chúng ta vừa đi ngang qua hòn đảo đó chưa?”

“Tôi không thể nói trong bóng tối. Tôi cũng mong là như vậy.”

“Tại sao?”Rainsford hỏi.

“Địa điểm này nổi tiếng, một địa điểm tồi tệ.”

“Ăn thịt người?” Rainsford gợi ý.

“Khắc nghiệt. Ngay cả những kẻ ăn thịt người cũng sẽ không sống ở một nơi bị Chúa bỏ rơi như vậy. Nhưng bằng cách nào đó, nó đã thành truyền thuyết của thủy thủ. Anh không nhận thấy rằng hôm nay thần kinh của phi hành đoàn có vẻ hơi căng thẳng sao?”

“Họ đã hơi kỳ lạ, bây giờ anh mới đề cập đến nó. Ngay cả thuyền trưởng Nielsen.”

“Đúng vậy, ngay cả lão già Thụy Điển cứng cỏi đó, người có thể tự mình đến gặp quỷ và xin nó cho lửa. Đôi mắt xanh lạnh lùng đó mang một ánh nhìn trước đây tôi chưa từng thấy. Tất cả những gì tôi có thể thoát ra khỏi ông ta là “Nơi này có một nơi quỷ ám cho những người đàn ông đi biển, thưa ngài.” Sau đó, ông ta nói với tôi, rất nghiêm túc, “Anh có cảm thấy gì không? Dường như không khí xung quanh chúng ta thực sự có độc. Bây giờ, anh không được cười khi tôi nói với anh điều này, tôi đã cảm thấy đột nhiên ớn lạnh.”

 “Không một ngọn gió. Biển phẳng lặng như một ô cửa kính. Khi đó chúng tôi đang tới gần hòn đảo. Những gì tôi cảm thấy là một cơn ớn lạnh thần kinh; đột nhiên sợ hãi.”

“Toàn là tưởng tượng” Rainsford nói.

“Một thủy thủ mê tín có thể làm cho cả công ty của con tàu bị thiệt hại bởi nỗi sợ hãi của anh ta.”

“Có lẽ. Nhưng đôi khi tôi nghĩ rằng các thủy thủ có một giác quan giúp cho họ biết khi nào họ gặp nguy hiểm. Đôi khi tôi nghĩ tà ác là một thứ hữu hình, Có độ dài sóng, giống như âm thanh và ánh sáng. Có thể nói, một nơi xấu xa có thể phát ra những tần số của tà ác. Nhưng dù sao, tôi rất vui vì chúng ta đã thoát ra khỏi khu vực này. Chà, tôi nghĩ bây giờ đến lượt tôi, Rainsford.”

Rainsford nói: “Tôi không buồn ngủ. Tôi sẽ làm một tẩu thuốc khác trên boong sau.”

“Vậy chúc ngủ ngon, Rainsford. Hẹn gặp lại vào bữa sáng ”.

“Phải,  Chúc ngủ ngon, Whitney.”

Không có âm thanh nào trong đêm khi Rainsford ngồi đó ngoài tiếng động cơ bóp nghẹt thở đưa chiếc du thuyền lướt nhanh qua bóng tối, và tiếng chân vịt xé nước lướt sóng.

Rainsford, ngả người trên chiếc ghế xông hơi, thư thái trong chiếc áo khoác yêu chuộng của mình. Cơn buồn ngủ ban đêm ập vào anh ta. ” Trời tối quá, ”anh nghĩ,“ mình có thể ngủ mà không cần nhắm mắt; màn đêm sẽ là mí mắt của ta ”

Một âm thanh đột ngột khiến anh giật mình. Anh ta nghe thấy nó ở bên phải, và đôi tai của anh, chuyên về những vấn đề như vậy, không thể nào nhầm được. Một lần nữa anh lại nghe thấy âm thanh đó, và một lần nữa. Ở một nơi nào đó, trong bóng tối, ai đó đã nã súng ba phát.

Rainsford bật dậy và nhanh chóng chạy về phía thanh ray, không biết chuyện gì xảy ra. Anh căng mắt nhìn theo hướng có dấu hiệu, nhưng nó giống như  cố nhìn xuyên qua một tấm chăn. Anh nhảy lên thanh ray và ráng giữ thăng bằng, để đứng cao hơn. Cái ống tẩu của anh, va vào một sợi dây, văng ra khỏi miệng. Anh với chụp nó;  anh hét lên khi chợt nhận ra mình đã với quá xa và mất thăng bằng. Tiếng thét tắt ngấm khi làn nước ấm như máu của vùng biển Caribe ngập qua đầu anh.

Anh cố ngoi lên mặt nước và gào lên, nhưng làn nước rẽ sóng của chiếc du thuyền đang chạy quá tốc độ đã tát vào mặt và nước muối tràn miệng khiến anh ngậm họng. Anh tuyệt vọng cố vùng vẫy lao tới bằng những cú quạt mạnh phía sau ánh đèn dần khuất của du thuyền, nhưng anh đành dừng lại sau khi bơi được 50 feet. Một ít tỉnh táo trở lại; Đây không phải là lần đầu tiên anh rơi vào hiểm nghèo. Có khả năng là ai đó trên du thuyền có thể nghe thấy tiếng thét của anh ta, nhưng cơ hội đó càng lúc càng mong manh khi du thuyền tiếp tục chạy. Anh vật lộn đễ cởi hết quần áo và hét lên với tất cả sức mạnh của mình. Ánh đèn của chiếc du thuyền trở nên mờ ảo và chập chờn như những con đom đóm; và rồi chúng bị mất hút hoàn toàn vào màn đêm.

Rainsford nhớ những tiếng súng. Chúng phát ra từ bên phải, và anh kiên quyết bơi về hướng đó, bơi với những cú sải chậm rãi, cố ý giử sức lực của mình. Khoảng thời gian dường như vô tận, anh đã chiến đấu với biển cả. Anh ta bắt đầu đếm số lần sải tay của mình; anh đếm nhiều cả trăm và rồi nữa.

Rainsford nghe thấy một âm thanh. Nó phát ra từ bóng tối, một âm thanh gào thét cao, âm thanh của một con vật trong nỗi thống khổ và kinh hoàng tột độ.

Anh không nhận ra con vật gì phát ra tiếng kêu; anh cũng không cố gắng để biết; với sức sống vực dậy, anh bơi về phía âm thanh. Anh ấy đã nghe thấy nó một lần nữa; sau đó nó bị cắt ngắn bởi một tiếng ồn khác, rõ ràng, khó chịu.

“Bắn súng lục,” Rainsford lẩm bẩm, tiếp tục bơi.

Mười phút nỗ lực quyết tâm đã mang đến một âm thanh khác đến tai anh, âm thanh được chào đón nhất mà anh từng nghe, tiếng rì rào và gầm gừ của sóng biển va vào bờ đá. Anh hầu như đã ở trên những tảng đá trước khi anh ấy nhìn thấy chúng; vào cái đêm không êm ả, anh bị tả tơi khi chống lại chúng. Với sức lực còn lại của mình, anh lôi mình khỏi dòng nước xoáy. Những vách đá lởm chởm nhô lên trên vùng nước ngầu đục; anh trườn mình với tới. Thở hổn hển, bàn tay thô ráp, anh với lên chổ bằng phẳng ở trên. Rừng dày đặc xuống tận rìa vách đá. Rainsford không để ý đến những rủi ro mà đám cây cối và bụi rậm có thể gây ra cho anh. Tất cả những gì anh biết là anh đã an toàn trước kẻ thù của mình, biển cả, và sự mệt mỏi chiếm ngự anh hoàn toàn. Anh ngã mình xuống bìa rừng và vùi vào giấc ngủ sâu nhất trong đời.

Khi anh mở mắt ra, anh biết từ vị trí của mặt trời rằng trời đã xế chiều. Giấc ngủ đã mang lại cho anh sức sống mới; một cơn đói cồn cào ùa đến. Anh ngắm lại mình, hoàn toàn vui mừng.

“Ở đâu có tiếng súng lục, ở đó có người. Ở đâu có người, ở đó có thức ăn,”anh nghĩ. Nhưng loại người nào, anh tự hỏi, ở một nơi bị cấm như vậy? Trước mặt là một cánh rừng bất tận rậm rạp và rách nát bao quanh bờ biển.

Anh không thấy dấu hiệu nào của một con đường mòn xuyên qua mạng lưới cỏ dại và cây cối chằng chịt; dễ dàng hơn là đi dọc theo bờ biển, và Rainsford miễn cưỡng men theo dòng nước. Không xa nơi anh ta vừa tấp vào, anh dừng lại.

Có một thứ bị thương — dấu vết một con vật lớn — đã đâm vào bụi rậm; cỏ dại trong rừng bị nghiền nát và rêu đã loang lỗ; một mảng cỏ dại nhuộm màu đỏ thẫm. Một vật nhỏ lấp lánh cách đó không xa lọt vào mắt Rainsford và anh nhặt nó lên. Đó là một băng đạn trống rỗng.

“Hai mươi hai,” anh nhận xét. “Thật kỳ quặc. Nó cũng phải là một con vật khá lớn. Người thợ săn có đủ can đảm để giải quyết nó bằng một khẩu súng hạng nhẹ. Rõ ràng là kẻ vũ phu đã gây chiến. Mình cho rằng ba phát súng đầu tiên mà mình nghe được là khi người thợ săn xả nòng và làm nó bị thương. Phát cuối cùng là khi anh ta theo dấu nó tới đây và kết liễu nó”.

Anh xem xét kỹ mặt đất và tìm thấy thứ mà anh ta hy vọng sẽ tìm thấy, dấu của những chiếc giày đi săn. Chúng dọc theo vách đá theo hướng hắn ta đã đi. Háo hức, anh vội vã lần theo, bây giờ đang trượt trên một khúc gỗ mục nát hoặc một tảng đá rời nhưng đang lần ra đường đi; màn đêm đã bắt đầu buông xuống trên đảo.

Bóng tối u ám bao phủ đen kín biển cả và rừng rậm khi Rainsford nhìn thấy ánh đèn. Anh đến gần chúng khi anh vòng qua khúc quanh dọc bờ biển; Đầu tiên anh nghĩ là đã đến một ngôi làng, vì có nhiều ánh sáng. Nhưng khi đặt chân mình tới , anh kinh ngạc nhận ra tất cả các ánh sáng đều nằm trong một tòa nhà khổng lồ, một công trình kiến trúc cao lớn với những ngọn tháp nhọn đâm thẳng vào bóng tối. Mắt anh nhận ra những đường viền mờ mờ của một lâu đài nguy nga; nó được dựng trên một mỏm đá cao, và ba mặt của nó là những vách đá ngập chìm xuống nơi biển liếm láp một cách tham lam vào bóng tối.

 “Ảo giác,” Rainsford nghĩ. Nhưng đó không phải là ảo giác, anh nhận ra, khi anh mở cánh cổng sắt cao nhọn. Các bậc đá thật sự; cánh cửa đồ sộ với kiến trúc Gôtic đối với người gõ cửa là đủ thực tế; nhưng chiếm ngự tất cả là một bầu không khí hư ảo.

Anh nhấc gõ chuông lên, và nó kêu lên một cách khô khốc, như thể nó chưa từng được sử dụng trước đây. Anh buông nó xuống, và nó làm anh giật mình vì tiếng vang dội của nó. Anh nghĩ rằng anh đã nghe thấy tiếng bước chân bên trong; cửa vẫn đóng. Một lần nữa Rainsford nhấc thanh gõ nặng nề và để nó rơi xuống. Cánh cửa liền mở ra, mở ra đột ngột như thể đang ở trên một con suối và Rainsford đứng chớp mắt trong dòng sông ánh sáng vàng chói lọi tuôn ra. Điều đầu tiên mà mắt Rainsford trông thấy là người đàn ông to lớn mà Rainsford chưa từng thấy, một sinh vật khổng lồ, thân hình vạm vỡ và có râu đen dài tới thắt lưng. Trong tay, người đàn ông cầm một khẩu súng lục nòng dài và hắn đang chĩa thẳng vào trái tim của Rainsford.

Ngoài bộ râu xồm xoàm, hai con mắt nhỏ chăm chú nhìn Rainsford.

“Đừng lo lắng,” Rainsford nói, với một nụ cười mà anh hy vọng sẽ giải bày được. “Tôi không phải là kẻ cướp. Tôi bị rơi khỏi một chiếc du thuyền. Tên tôi là Sanger Rainsford của Thành phố New York.”

Ánh mắt đe dọa không thay đổi. Khẩu súng lục chỉ cứng ngắc như thể người khổng lồ là một bức tượng. Hắn không có dấu hiệu nào cho thấy hắn ta hiểu những lời của Rainsford, hay thậm chí hắn đã nghe thấy chúng. Hắn ta mặc đồng phục – một bộ đồng phục màu đen được trang trí bằng vải xám astrakhan.

“Tôi là Sanger Rainsford của New York,” Rainsford bắt đầu lại. “Tôi bị rơi khỏi một chiếc du thuyền. Tôi đói.”

Câu trả lời duy nhất của người đàn ông là giơ ngón tay cái lên chiếc búa của khẩu súng lục ổ quay của hắn. Sau đó, Rainsford nhìn thấy cánh tay còn lại của người đàn ông đặt lên trán trong một màn chào quân đội, và anh thấy hắn ta bấm hai gót chân vào nhau và đứng nhìn. Một người đàn ông khác đang bước xuống những bậc thang rộng bằng đá cẩm thạch, một người đàn ông mảnh mai, cương nghị trong bộ quần áo dạ hội. Ông ta tiến về phía Rainsford và chìa tay ra.

Bằng một giọng nói được trau dồi với chất giọng nhẹ nhàng tạo thêm sự chính xác và cẩn trọng, ông ta nói, “Thật là một niềm vui và vinh dự khi được chào đón anh Sanger Rainsford, người thợ săn nổi tiếng, đến nhà tôi.”

Rainsford bắt tay người đàn ông một cách tự động.

“Tôi đã đọc cuốn sách của anh về việc săn báo tuyết ở Tây Tạng, anh thấy đấy,” người đàn ông giải thích. “Tôi là Tướng Zaroff.”

Ấn tượng đầu tiên của Rainsford là người đàn ông đẹp trai lạ thường; ấn tượng thứ hai anh thấy là khuông mặt ông ta có một phẩm chất nguyên thủy đến kỳ lạ của một vị tướng. Ông ta là một người đàn ông cao trên tuổi trung niên, với mái tóc trắng bạch kim; nhưng lông mày rậm và bộ ria mép nhọn của quân đội vẫn đen như cái đêm mà Rainsford đã đến. Đôi mắt của  ông ta đen và rất sáng. Anh ta có gò má cao, mũi nhọn, khuôn mặt đen nhánh, khuôn mặt của một người đàn ông thường ra lệnh, khuôn mặt của một nhà quý tộc. Quay sang người khổng lồ mặc đồng phục, vị tướng ra dấu. Gã khổng lồ cất khẩu súng lục, chào, rút lui.

“Ivan là một người cực kỳ mạnh mẽ,” vị tướng nhận xét, “nhưng anh ta không may bị câm điếc. Một người đơn giản, nhưng, tôi sợ, giống như tất cả chủng tộc của anh ta, một chút man rợ. “

“Anh ấy có phải là người Nga không?”

“Anh ta là người Cossack,” vị tướng nói, và nụ cười của ông ta lộ ra đôi môi đỏ mọng và hàm răng nhọn. “Tôi cũng vậy.”

 “Vào đây,” ông ta nói, “chúng ta không nên nói chuyện ngoài này. Chúng ta có thể nói chuyện sau. Bây giờ anh muốn quần áo, thức ăn, nghỉ ngơi. Anh sẽ có chúng. Đây là một nơi yên tĩnh nhất.”

Ivan đã xuất hiện trở lại, và vị tướng nói với hắn bằng đôi môi mấp máy nhưng không phát ra âm thanh.

“Hãy đi theo Ivan, nếu anh vui lòng, anh Rainsford,” vị tướng nói. “Tôi đang chuẩn bị ăn tối thì anh đến. Tôi sẽ đợi anh. anh sẽ thấy rằng quần áo của tôi sẽ vừa vặn với anh, tôi nghĩ vậy.”

Đó là căn phòng ngủ lớn, trần nhà có xà ngang, một chiếc giường có màn che đủ lớn cho sáu người đàn ông mà Rainsford đã theo gã khổng lồ im lặng. Ivan đặt xuống một bộ đồ dạ hội, khi mặc nó vào, Rainsford nhận ra rằng nó đến từ một thợ may ở London, một thợ thường cắt, may cho những người không dưới cấp công tước.

Phòng ăn mà Ivan đã dẫn anh ta đến thật gây ấn tượng về nhiều mặt. Có một vẻ đẹp tráng lệ thời trung cổ; nó gợi về một đại sảnh của một nam tước quý tộc thời vua, chúa với những tấm ván lợp trần nhà cao, những chiếc bàn ăn rộng lớn, nơi những người đàn ông đứng tuổi có thể ngồi ăn. Xung quanh đại sảnh có gắn đầu của nhiều động vật. Sư tử, hổ, voi, nai sừng tấm, gấu; những mẫu vật lớn hơn hoặc hoàn hảo hơn mà Rainsford chưa từng thấy. Ở chiếc bàn lớn, vị tướng đang ngồi, một mình.

“Anh sẽ uống một ly cocktail chứ ông Rainsford,” ông ta gợi ý. Các loại cocktail cực kỳ tốt; và Rainsford để ý những đồ vật trên bàn ăn là loại tốt nhất, vải lanh, pha lê, bạc, sành sứ.

Họ ăn súp borsch, món súp màu đỏ, đậm đà với kem đánh bông rất quen thuộc với khẩu vị của người Nga. Với kiểu xin lỗi nửa vời, tướng Zaroff nói : “Chúng tôi cố gắng hết sức để bảo tồn các tiện nghi của nền văn minh ở đây. Xin vui lòng bỏ qua cho bất kỳ sai sót. Anh biết đấy, chúng tôi đang đi đúng hướng. Anh có nghĩ rằng sâm panh đã bị giảm chất lượng sau chuyến hải hành của nó? ”

“Ít nhất thì không,” Rainsford khẳng định. Anh đang tìm thấy ở vị tướng là một ông chủ chu đáo và niềm nở nhất, một vũ trụ gia thực thụ. Nhưng có một đặc điểm nhỏ của vị tướng khiến Rainsford không thoải mái. Bất cứ khi nào anh nhìn lên khỏi đĩa của mình, anh đều thấy vị tướng đang xét đoán mình, đánh giá anh từng ly, từng tí.

“Có lẽ,” Tướng Zaroff nói, “anh ngạc nhiên khi tôi nhận ra tên của anh. Anh thấy đấy, tôi đã đọc tất cả các cuốn sách về săn bắn được xuất bản bằng tiếng Anh, Pháp và Nga. Tôi chỉ có một niềm đam mê trong đời, anh Rainsford, và đó là những cuộc đi săn.”

“Ngài có một số cái đầu tuyệt vời ở đây,” Rainsford nói khi anh ăn một miếng thịt thăn nấu chín đặc biệt. “Con trâu Cape đó là con lớn nhất mà tôi từng thấy.”

“Ồ, gã đó. Nó đúng là một con quái vật.”

“Nó đã tính phí với ngài?”

Vị tướng nói: “Hất tôi văng vào một cái cây. Làm bể đầu của tôi. Nhưng tôi rất vũ phu ”.

“Tôi đã luôn nghĩ,” Rains ford nói, “trâu Cape là nguy hiểm nhất trong tất cả các trận đấu lớn.”

Trong một khoảnh khắc vị tướng không trả lời; ông ta mỉm cười một cách bí hiểm. Sau đó ông ta nói chậm rãi, “Không. Anh sai rồi anh bạn ạ. Trâu Cape không phải là trò chơi lớn nguy hiểm nhất ”. Ông nhấp một ngụm rượu. “Ở đây, trong khu bảo tồn của tôi trên hòn đảo này,” Ông ta nói với cùng một giọng điệu chậm rãi, “Tôi săn trò chơi nguy hiểm hơn.”

Rainsford bày tỏ sự ngạc nhiên của mình. “Có trò chơi lớn nào trên hòn đảo này không?”

Vị tướng quân gật đầu. “Lớn nhất.”

“Có thật không?”

“Ồ, dĩ nhiên là nó không ở đây. Tôi phải gìn giữ hòn đảo ”.

“Ông đã du nhập những gì, thưa tướng quân?” Rainsford hỏi. “Những con hổ?”

Đại tướng mỉm cười. “Không,” Ông nói. “Săn hổ đã không còn hứng thú với tôi vài năm trước đây. Tôi đã chán chúng, anh thấy đấy. Không còn hồi hộp với hổ, không có nguy hiểm thực sự. Tôi sống vì nguy hiểm, anh Rainsford.”

Vị tướng lấy từ trong túi ra một chiếc hộp đựng thuốc lá bằng vàng và đưa ra cho vị khách của mình một điếu thuốc dài màu đen có đầu bằng bạc; nó đã được ướp thơm và tỏa ra một mùi như hương trầm.

“Chúng ta có một số số vốn về săn bắn, anh và tôi,” vị tướng nói. “Tôi sẽ rất vui khi có cơ hội với anh.”

“Nhưng trò chơi gì?” Rainsford khơi mào.

“Tôi sẽ nói với anh,” vị tướng nói. “Anh sẽ thấy thích thú, tôi biết. Tôi nghĩ rằng tôi có thể nói, một cách khiêm tốn, rằng tôi đã làm được một điều hiếm có. Tôi đã phát minh ra một cảm giác mới. Tôi có thể rót cho anh một ly port khác được không? ”

“Cảm ơn ngài, tướng quân.”

Vị tướng rót đầy hai ly và nói: “Chúa làm cho một số người đàn ông trở thành nhà thơ. Một số Ngài cho làm vua, một số ăn mày. Tôi Ngài cho làm thợ săn. Cha tôi nói: “Tay tôi được sinh ra để bóp cò. Ông là một người đàn ông rất giàu có với một phần tư triệu mẫu Anh ở Crimea, và ông là một vận động viên thể thao hăng hái. Khi tôi chỉ mới năm tuổi, ông đã tặng tôi một khẩu súng nhỏ, được sản xuất đặc biệt ở Moscow để tôi bắn chim sẻ. Khi tôi dùng nó bắn vài con gà tây đoạt giải của ông, ông không phạt tôi; ông khen tôi thiện xạ. Tôi đã giết con gấu đầu tiên của mình ở Caucasus khi tôi mười tuổi. Cả đời tôi là một cuộc săn kéo dài. Tôi gia nhập quân đội, điều đó được mong đợi ở con trai của các nhà quý tộc. Và trong một thời gian chỉ huy một sư đoàn kỵ binh Cossack, nhưng mối quan tâm thực sự của tôi luôn là đi săn. Tôi đã săn tìm mọi loại trò chơi trên mọi miền đất. Tôi sẽ không thể đúc kết cho anh biết tôi đã giết bao nhiêu con vật. ”

Vị tướng phì phèo điếu thuốc.

“Sau sự sụp đổ ở Nga, tôi rời khỏi đất nước, vì một sĩ quan của Sa hoàng ở lại đó là điều không thận trọng. Nhiều người Nga cao quý đã mất tất cả. May mắn thay, tôi đã đầu tư rất nhiều vào chứng khoán Mỹ, vì vậy tôi sẽ không bao giờ phải mở một phòng trà ở Monte Carlo hay lái taxi ở Paris. Đương nhiên, tôi tiếp tục đi săn, gấu nâu ở Rockies của anh, cá sấu ở sông Hằng, tê giác ở Đông Phi. Chính ở châu Phi, con trâu Cape đã đánh tôi và khiến tôi phải nằm dài trong sáu tháng. Ngay sau khi hồi phục, tôi bắt đầu đến Amazon để săn báo đốm Mỹ, vì tôi đã nghe nói rằng chúng tinh ranh một cách lạ thường. Chúng đã không như vậy.” Cossack thở dài. “Chúng chẳng xứng đáng gì với một thợ săn thông minh, và một khẩu súng trường công suất cao. Tôi đã thất vọng một cách cay đắng. Một đêm nọ, tôi đang nằm trong lều với một cơn đau đầu khi một ý nghĩ khủng khiếp ập đến trong đầu tôi. Săn bắt đã bắt đầu làm khổ tôi! Và đi săn, hãy nhớ, đã từng là cuộc sống của tôi. Tôi nghe nói rằng ở Mỹ, các doanh nhân thường tan rã khi họ từ bỏ công việc kinh doanh đã từng là cuộc sống của họ.”

“Đúng vậy,” Rainsford nói.

Đại tướng mỉm cười. “Tôi không muốn tan tành,” ông nói. “Tôi phải làm gì đó. Bây giờ, tôi là một cái đầu biết phân tích, ông Rainsford. Không nghi ngờ gì nữa, đó là lý do tại sao tôi thích thú với những vấn đề của cuộc rượt đuổi. “

“Không nghi ngờ gì nữa, Tướng quân Zaroff.”

“Vì vậy,” vị tướng tiếp tục, “Tôi tự hỏi bản thân tại sao cuộc đi săn không còn cuốn hút tôi nữa. Anh trẻ hơn tôi rất nhiều, anh Rainsford, và cũng chưa đi săn nhiều như vậy, nhưng có lẽ anh có thể đoán được câu trả lời. ”

“Nó là cái gì vậy?”

“Đơn giản thế này: săn bắn đã không còn là thứ mà ta gọi là “một đề xuất thể thao.” Nó đã trở nên quá dễ dàng. Tôi luôn có con mồi của mình. Luôn. Không có gì chán hơn sự hoàn hảo.”

Đại tướng châm một điếu thuốc mới.

“Không có con vật nào có cơ hội với tôi nữa. Đó không phải là khoe khoang; nó là một sự chắc chắn toán học. Con vật không có gì ngoài đôi chân và bản năng của mình. Bản năng không thích hợp với suy luận. Khi tôi nghĩ về điều này, đó là một khoảnh khắc bi thảm đối với tôi, tôi có thể khẳng định với anh.”

Rainsford nghiêng người qua bàn, chăm chú vào những gì người chủ nhà đang nói.

“Nó đến với tôi như một nguồn cảm hứng mà tôi phải thực hiện,” vị tướng tiếp tục.

“Và đó là?”

Vị tướng mỉm cười nụ cười trầm lặng của một người đã đối mặt với chướng ngại vật và vượt qua nó thành công. “Tôi đã phải phát minh ra một loài động vật mới để săn bắn,” ông nói.

“Một con vật mới? Ngài đang nói đùa.”

“Không hề,” vị tướng nói. “Tôi không bao giờ nói đùa về việc đi săn. Tôi cần một con vật mới. Tôi đã tìm thấy. Vì vậy, tôi đã mua hòn đảo này và xây dựng ngôi nhà này, và ở đây tôi thực hiện công việc săn bắn của mình. Hòn đảo hoàn hảo cho mục đích của tôi. Có những khu rừng với một mê cung các đặc điểm trong đó, những ngọn đồi, đầm lầy”

“Nhưng con vật nào, Ngài Zaroff?”

“Ồ,” vị tướng nói, “nó cung cấp cho tôi cuộc đi săn thú vị nhất trên thế giới. Không có cuộc săn lùng nào khác có thể so sánh với nó hiện tại. Ngày nào tôi cũng đi săn, và bây giờ tôi không bao giờ cảm thấy buồn chán, vì tôi có một con mồi thích hợp với trí thông minh của mình.”

Sự hoang mang của Rainsford hiện rõ trên khuôn mặt anh.

“Tôi muốn con vật lý tưởng để săn bắn,” vị tướng giải thích. “Vì vậy, tôi đã nói, “Các thuộc tính của một con mồi lý tưởng là gì?” Và câu trả lời tất nhiên là, “Nó phải có lòng can đảm, sự khôn ngoan, và trên hết, nó phải có khả năng suy luận.”

“Nhưng không con vật nào có thể suy luận được,” Rainsford phản đối.

“Anh bạn thân mến của tôi,” vị tướng nói, “có một thứ có thể.”

“Nhưng ông không thể có ý…” Rainsford thở hổn hển.

“Và tại sao không?”

“Tôi không thể tin rằng ông đang nghiêm túc, Tướng quân Zaroff. Đây là một trò đùa rùng rợn,”

“Tại sao tôi không nghiêm túc? Tôi đang nói đến việc đi săn.”

“Săn bắn? Những khẩu súng lớn, Tướng Zaroff, những gì ông nói đến là giết người.”

Vị tướng cười với vẻ hoàn toàn thoải mái, tự nhiên. Ông ta nhìn Rainsford một cách khó hiểu. “Tôi không tin rằng một thanh niên hiện đại và văn minh như anh lại đang ấp ủ những ý tưởng lãng mạn về giá trị của cuộc sống con người. Chắc chắn là anh có kinh nghiệm trong chiến tranh.”

“Không vi thế khiến tôi dung túng cho hành động giết người máu lạnh,” Rainsford nói một cách cứng rắn.

Vị tướng cười rung bắn người lên. “Anh thật tuyệt vời làm sao!” Ông ta nói. “Người ta không mong đợi ngày nay có thể tìm thấy một thanh niên thuộc tầng lớp có học, ngay cả ở Mỹ, với một sự ngây thơ như vậy, và, nếu tôi có thể nói như vậy, theo quan điểm giữa thời Victoria. Nó giống như tìm một hộp hít trong một chiếc xe limousine. À, chắc chắn là anh có tổ tiên Thanh giáo. Rất nhiều người Mỹ dường như đã mắc phải. Tôi cược rằng anh sẽ quên đi khái niệm của mình khi đi săn cùng tôi. Anh có một sự hồi hộp hoàn toàn mới mẻ, anh Rainsford.”

“Cảm ơn ngài, tôi là một thợ săn, không phải một kẻ giết người.”

“Trời ơi,” vị tướng nói, khá thản nhiên, “Lại những lời khó nghe. Nhưng tôi nghĩ rằng tôi có thể cho anh thấy rằng sự thận trọng của anh là không có cơ sở.”

“Đúng?”

“Cuộc sống là của kẻ mạnh, được sống bởi kẻ mạnh, và nếu cần, hãy là kẻ mạnh. Vị trí của kẻ yếu trong thế giới là để mang đến cho những người mạnh mẽ niềm vui. Tôi mạnh mẽ. Tại sao tôi không nên sử dụng món quà của mình? Nếu tôi muốn đi săn, tại sao tôi lại không? Tôi săn lùng những thứ cặn bã của trái đất: thủy thủ từ những con tàu lang thang, người da đen, người Trung Quốc, người da trắng, con lai . Một con ngựa hoặc chó săn thuần chủng đáng giá hơn họ nhiều. ”

“Nhưng họ là con người,” Rainsford nói một cách nóng nảy.

“Chính xác,” vị tướng nói. “Đó là lý do tại sao tôi sử dụng họ. Nó mang lại cho tôi niềm vui. Họ có thể suy luận, theo thời. Vì vậy, họ rất nguy hiểm ”.

“Nhưng Ngài lấy họ ở đâu?”

Mí mắt trái của vị tướng nhay nháy . “Hòn đảo này có tên là Ship Trap,” ông ta trả lời. “Đôi khi một vị thần biển cả giận dữ gửi họ cho tôi. Đôi khi, khi Chúa không được tốt như vậy, tôi giúp Chúa một chút. Hãy đến bên cửa sổ với tôi.”

Rainsford đến bên cửa sổ và nhìn ra biển.

“Trông xem! Ngoài đó!” vị tướng kêu lên, chỉ vào màn đêm. Đôi mắt của Rainsford chỉ nhìn thấy màu đen, và sau đó, khi viên tướng nhấn một nút, nhìn ra xa biển Rainsford nhìn thấy ánh sáng lóe lên.

Vị tướng cười mỉm. “Nó báo hiệu một lối đi,” ông nói, “không có lối nào cả; những tảng đá khổng lồ với những cạnh dao cạo cheo leo như một con quái vật biển với bộ hàm mở rộng. Chúng có thể nghiền nát một con tàu dễ dàng như tôi nghiền nát hạt này vậy ”. Ông ta thả một quả óc chó xuống sàn gỗ cứng và đưa gót chân của mình đạp xuống nó. “Ồ, vâng,” Ông ta nói, thản nhiên, như thể trả lời cho một câu hỏi, “Tôi có điện. Chúng tôi cố gắng cư xử văn minh ở đây.”

“Cư xử văn minh? Và ông bắn hạ những người đó?“

Một dấu hiệu của sự tức giận hiện rõ trong đôi mắt đen của vị tướng, nhưng nó ở đó chỉ trong một giây; và ông ta nói, với thái độ dễ chịu nhất của mình, “Trời ơi, anh là một thanh niên công chính! Tôi cam đoan với anh là tôi không làm điều anh đề cập đến. Điều đó sẽ là man rợ. Tôi đối xử với những vị khách bằng tất cả sự ân cần. Họ nhận được nhiều thức ăn ngon và tập thể dục. Họ sẽ ở trạng thái thể chất tuyệt vời. Anh sẽ tự thấy ở mình vào ngày mai.”

“Ý ông là gì?”

“Chúng ta sẽ đến thăm trường đào tạo của tôi,” vị tướng mỉm cười. “Nó ở trong hầm. Bây giờ tôi có khoảng một chục môn sinh ở dưới đó. Họ đến từ San Lucar của Tây Ban Nha đã gặp xui xẻo khi đi trên những tảng đá ngoài kia. Tôi rất tiếc phải nói. Những loại rất kém cỏi chỉ quen với boong tàu hơn là sống trong rừng rậm ”. Ông ta giơ tay và Ivan, người phục vụ, mang cà phê đậm đặc kiểu Thổ Nhĩ Kỳ. Rainsford, cố gắng kiềm chế lời nói.

“Đó là một trò chơi, anh thấy đấy,” vị tướng tiếp tục một cách nhạt nhẽo. “Tôi đề nghị với một trong số họ rằng chúng ta đi săn. Tôi cung cấp cho anh ta một nguồn cung cấp thực phẩm và một con dao săn tuyệt vời. Tôi cho anh ta ba giờ để bắt đầu. Tôi phải làm theo, chỉ được trang bị một khẩu súng lục có cỡ nòng và tầm bắn nhỏ nhất. Nếu con mồi của tôi tránh được tôi trong ba ngày, anh ta sẽ thắng trò chơi. Nếu tôi tìm thấy anh ta “ Vị tướng mỉm cười “thì anh ta sẽ thua.”

“Nếu như anh ta từ chối bị săn đuổi?”

“Ồ,” vị tướng nói, “Tất nhiên, tôi cho anh ta có lựa chọn của mình. Anh ta không cần chơi trò chơi đó nếu anh ta không muốn. Nếu anh ta không muốn đi săn, tôi sẽ giao anh ta cho Ivan. Ivan từng có vinh dự được phục vụ với tư cách là người điều khiển chính thức cho Sa hoàng Trắng vĩ đại, và anh ấy có những ý tưởng thể thao của riêng mình. Lúc nào cũng vậy, ông Rainsford, lúc nào họ cũng chọn cuộc đi săn.”

“Và nếu họ thắng?”

Nụ cười trên khuôn mặt của vị tướng mở rộng. “Cho đến nay tôi vẫn chưa thua,” ông nói. Sau đó, ông ta vội vàng nói thêm: “Tôi không muốn anh nghĩ tôi là kẻ khoác lác, anh Rainsford. Nhiều người trong số họ chỉ giải quyết được vấn đề sơ đẳng nhất. Thỉnh thoảng tôi chống lại một kẻ cứng cỏi. Một kẻ gần như đã thắng. Cuối cùng tôi đã phải sử dụng những con chó. ”

“Những con chó?”

“Mời đi lối này. Tôi sẽ chỉ cho anh.”

Vị tướng dẫn Rainsford tới một cửa sổ. Ánh đèn từ cửa sổ phát ra ánh sáng nhấp nháy tạo nên những hoa văn ngộ nghĩnh trên mặt sân bên dưới, và Rainsford có thể nhìn thấy khoảng hơn chục bóng đen khổng lồ đang di chuyển ở đó; khi chúng quay về phía anh, đôi mắt của chúng lấp lánh màu xanh lục.

“Tôi nghĩ là khá nhiều,” vị tướng nhận xét. “Chúng được thả ra vào lúc bảy giờ mỗi đêm. Nếu có ai đó cố gắng vào nhà tôi, hoặc ra khỏi nhà, thì điều vô cùng đáng tiếc sẽ xảy ra với anh ta.” Ông ta ngân nga một đoạn ca khúc của Folies Bergere.

“Và bây giờ,” vị tướng nói, “Tôi muốn cho anh xem bộ sưu tập đầu mới của tôi. Anh sẽ cùng tôi đến thư viện chứ?”

“Tôi hy vọng,” Rainsford nói, “rằng ông sẽ thứ lỗi cho tôi tối nay, Tướng Zaroff. Tôi thực sự không được khỏe.”

“À! thực sự?” vị tướng hỏi thăm một cách tận tình. “Chà, tôi cho rằng đó là điều đương nhiên, sau chuyến bơi dài của anh, anh cần một đêm ngon giấc và thư thái. Ngày mai anh sẽ cảm thấy như một người khác, tôi cuộc như vậy. Vậy thì chúng ta sẽ đi săn, hả? Tôi có một khách hàng tiềm năng khá hứa hẹn” Rainsford vội vàng bước ra khỏi phòng.

“Xin lỗi, anh không thể đi với tôi tối nay,” vị tướng gọi. “Tôi mong đợi một môn thể thao khá công bằng, một môn thể thao to lớn, mạnh mẽ, màu đen. Anh ta trông có vẻ tháo vát , Chà, chúc ngủ ngon, anh Rainsford; Tôi hy vọng anh có một đêm nghỉ ngơi thật tốt.”

Chiếc giường tốt và bộ đồ ngủ bằng lụa mềm mại nhất, và anh thấy mệt mỏi trong từng thớ thịt của mình, nhưng Rainsford vẫn không thể khiến đầu óc của anh yên tỉnh vì cơn nghiện ngủ. Anh nằm, mắt mở to. Có lúc anh nghĩ mình nghe thấy tiếng bước chân lén lút ở hành lang bên ngoài phòng anh. Anh tìm cách mở tung cánh cửa; nó không mở. Anh đến bên cửa sổ và nhìn ra ngoài. Phòng của anh ở trên cao, bên trong một trong những tòa tháp. Đèn của lâu đài lúc này đã tắt, trời tối và im ắng; nhưng có một mảnh trăng tàn, và nhờ ánh sáng yếu ớt của nó, anh có thể thấy một cách lờ mờ, trong sân. Ở đó, len lỏi trong bóng tối, là những hình dạng đen kịt, không ồn ào. Những con chó săn nghe thấy tiếng anh ở cửa sổ và nhìn lên, với đôi mắt xanh lục đầy chờ đợi. Rainsford trở lại giường và nằm xuống. Bằng nhiều phương pháp, anh đã cố gắng đưa mình vào giấc ngủ. Anh đã hoàn toàn ngủ gật. Ngay khi trời bắt đầu sáng, anh nghe thấy, ở xa trong khu rừng, tiếng súng lục vọng lại yếu ớt.

Tướng Zaroff đã không xuất hiện cho đến bữa ăn trưa. Ông ta ăn mặc xuề xòa trong bộ đồ vải tuýt của một cảnh sát thôn quê. Ông ta hỏi thăm tình trạng sức khỏe của Rainsford.

“Về phần tôi,” vị tướng thở dài, “Tôi cảm thấy không được khỏe lắm. Tôi e rằng, ông Rainsford. Đêm qua tôi đã thấy dấu tích những lời than phiền xưa của mình. ”

Trước cái nhìn đầy thắc mắc của Rainsford, vị tướng nói, “Chán quá chán.”

Sau khi thử món bánh kẹp Suzette lần thứ hai, vị tướng giải thích: “Cuộc săn đêm qua không tốt. Đồng nghiệp mất đầu. Anh ta đã đi một con đường thẳng vì cho rằng không vấn đề gì cả. Đó là rắc rối cho những thủy thủ này; họ có một bộ não đần độn để bắt đầu, và họ không biết làm thế nào để đi lại trong rừng. Họ làm những điều quá rõ ràng ngu ngốc. Đó là điều khó chịu nhất. Ông sẽ uống một ly Chablis khác chứ, ông Rainsford? ”

“Thưa tướng quân,” Rainsford nói chắc nịch, “Tôi muốn rời khỏi hòn đảo này ngay lập tức.”

Tướng quân nhướng mày; ông ấy có vẻ bị tổn thương. “Nhưng, anh bạn thân mến của tôi,” vị tướng phản đối, “Anh chỉ đến thôi. Anh không phải đi săn ”

“Tôi muốn đi ngay hôm nay,” Rainsford nói. Anh thấy đôi mắt đen chết chóc của tướng quân đang chăm chú nhìn anh, đang nghiên cứu anh. Mặt Tướng Zaroff bỗng rạng rỡ.

Ông ta rót đầy rượu Chablis hảo hạng vào ly của Rainsford từ một cái chai đầy bụi.

“Tối nay,” vị tướng nói, “chúng ta sẽ đi săn, Anh và tôi”.

Rainsford lắc đầu. “Không, thưa tướng quân,” anh nói. “Tôi sẽ không đi săn.”

Vị tướng này nhún vai và nhã nhặn ăn một quả nho. “Nếu anh muốn, anh bạn của tôi,” Ông ta nói. “Sự lựa chọn hoàn toàn thuộc về anh. Nhưng có thể tôi không mạo hiểm gợi ý rằng anh sẽ thấy ý tưởng của tôi về thể thao tốt hơn là chuyển hướng về Ivan phải không?”

Ông ta nghiêng đầu về phía góc nơi người khổng lồ đứng, cau có, cánh tay dày cộm của anh ta bắt chéo trên ngực.

“Ông không có ý nói…” Rainsford kêu lên.

“Đồng nghiệp thân yêu của tôi,” vị tướng nói, “Tôi đã không nói với anh rằng ý nghĩa những gì tôi nói luôn luôn là về việc săn bắn? Đây thực sự là một nguồn cảm hứng. Cuối cùng thì tôi cũng uống rượu của một người xứng đáng với chất thép của tôi.” Vị tướng nâng ly, nhưng Rainsford vẫn ngồi nhìn ông chằm chằm.

“Anh sẽ thấy trò chơi này đáng chơi”, vị tướng nhiệt tình nói. “Bộ não của anh chống lại tôi. Sự thông thạo đi rừng của anh chống lại tôi. Sức mạnh và sức chịu đựng của anh chống lại tôi. Cuộc cờ ngoài trời! Và việc đặt cược không phải là không có giá trị, hả?”

“Và nếu tôi thắng.” Rainsford bắt đầu khàn khàn.

Tướng Zaroff nói: “Tôi sẽ vui vẻ thừa nhận mình đã thất bại nếu không tìm thấy anh vào nửa đêm của ngày thứ ba. “Cú trượt của tôi sẽ đưa bạn vào đất liền gần một thị trấn.” Vị tướng đọc được những gì Rainsford đang nghĩ.

Cossack nói: “Ồ, anh có thể tin tưởng tôi. “Tôi nói với anh với tư cách là một quý ông và một vận động viên thể thao. Tất nhiên, đến lượt anh, anh phải đồng ý không nói gì về chuyến thăm của mình ở đây. ”

Rainsford nói: “Tôi sẽ không đồng ý với bất cứ điều gì thuộc loại này.”

“Ồ,” vị tướng nói, “trong trường hợp đó. Nhưng tại sao lại thảo luận về điều đó bây giờ? Ba ngày sau đó chúng ta có thể thảo luận về nó bằng một chai Veuve Cliquot, trừ khi… ”

Đại tướng nhấp một ngụm rượu.

Sau đó, một bầu không khí kinh doanh đã thôi thúc ông ta. Ông ta nói với Rainsford, “Ivan sẽ cung cấp cho anh quần áo săn bắn, thức ăn, một con dao. Tôi đề nghị anh đeo giày da đanh; chúng để lại dấu vết ít hơn. Tôi cũng đề nghị anh nên tránh đầm lầy lớn ở góc đông nam của hòn đảo. Chúng tôi gọi nó là Đầm lầy Tử thần. Có cát lún ở đó. Một người ngu ngốc đã thử nó. Điều đáng trách là Lazarus đã đi theo anh ta. Anh có thể hình dung cảm giác của tôi, Anh Rainsford. Tôi yêu Lazarus; nó là con chó săn tốt nhất trong đàn của tôi. Vâng, tôi phải cầu xin anh thứ lỗi cho tôi bây giờ. Tôi luôn ngủ trưa sau bữa trưa. Tôi sợ là anh sẽ khó có thời gian để chợp mắt. Anh muốn bắt đầu, không nghi ngờ gì nữa. Tôi sẽ không để ý cho đến khi trời chạng vạng. Săn bắn vào ban đêm thú vị hơn rất nhiều so với ban ngày, anh có nghĩ vậy không? Au revoir, Mr. Rainsford, au revoir.” Tướng Zaroff, cúi đầu nhã nhặn, đi ra khỏi phòng.

Từ một cánh cửa khác, Ivan đến. Dưới một cánh tay hắn ta mang bộ quần áo đi săn bằng kaki, một túi đựng thức ăn, một chiếc bao da đựng một con dao săn lưỡi dài; tay phải của hắn ta đặt trên một khẩu súng lục ổ quay có hình nón cài vào chiếc thắt lưng màu đỏ thẫm.

Rainsford đã cố gắng vượt qua rừng rậm trong hai tiếng đồng hồ. “Mình phải giữ sự bình tĩnh. Mình phải giữ bình tĩnh,”anh nói qua kẽ răng của mình.

Anh vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo khi cánh cổng lâu đài đóng lại sau lưng anh. Toàn bộ ý tưởng của anh lúc đầu là giữ khoảng cách giữa anh và Tướng Zaroff; và, cho đến cuối cùng, anh đã ngã theo, bị thúc ép bởi tay chèo lái sắc bén của một thứ gì đó gần như hoảng loạn. Bây giờ anh đã tự kiểm soát được bản thân, đã dừng lại, và đang xem xét về mình và tình huống. Anh thấy rằng đi thẳng là vô ích; chắc chắn nó sẽ đưa anh mặt đối mặt với biển. Anh đang ở trong một bức tranh với khung bằng nước, và các hoạt động của anh, rõ ràng, phải diễn ra trong khung đó.

“Mình sẽ cho ông ta một con đường để đi theo,” Rainsford lẩm bẩm, và ông ta rời khỏi con đường thô lỗ mà ông ta đã đi theo để tiến vào vùng hoang dã không dấu vết. Anh thực hiện một loạt các vòng lặp lại phức tạp; anh ta lặp đi lặp lại trên con đường mòn của mình, nhớ lại tất cả truyền thuyết về cuộc săn cáo, và tất cả những pha né tránh của cáo. Đêm xuống anh bị mỏi chân, tay và mặt bị cành cây quất vào, trên một rặng núi rậm rạp cây cối. Anh biết sẽ rất điên rồ nếu phạm sai lầm trong bóng tối, ngay cả khi anh có đủ sức mạnh. Anh bắt buộc cần nghỉ ngơi và anh nghĩ, “Mình đã đóng vai cáo, bây giờ mình phải đóng vai con mèo trong truyện ngụ ngôn.” Gần đó có một cái cây to với thân dày và những nhánh vươn dài, và cẩn thận để không để lại một chút vết tích nào, anh trèo lên nhánh cây, duỗi thẳng người ra ngã lưng trên một trong những cành rộng lớn. Nghỉ ngơi đã mang lại cho anh sự tự tin mới và gần như cảm giác an toàn. Ngay cả khi một thợ săn nhiệt thành như Tướng Zaroff cũng không thể theo dõi anh ở đó, anh tự nhủ; chỉ có ác quỷ mới có thể đi theo con đường mòn phức tạp đó xuyên qua khu rừng rậm khi trời tối. Nhưng có lẽ vị tướng đó là một ác quỷ.

Một đêm sợ hãi trườn mình chậm chạp như một con rắn bị thương và giấc ngủ không ghé thăm Rainsford, mặc dù sự im lặng của một thế giới chết chóc bao trùm trong rừng rậm. Vào buổi sáng, khi một màu xám xịt phủ đầy bầu trời, tiếng kêu của một con chim làm giật mình gây sự chú ý của Rainsford về hướng đó. Có thứ gì đó đang chui qua bụi rậm, đến chậm rãi, cẩn thận, đến bằng con đường ngoằn ngoèo như Rainsford đã đến. Anh ta nằm sấp xuống trên nhánh cây và, qua một màn lá dày gần như tấm thảm, anh ta quan sát…. Đó là một người đàn ông.

Đó là Tướng Zaroff. Ông ấy đi theo con đường của anh với đôi mắt tập trung cao độ vào mặt đất trước mặt. Ông ta dừng lại, gần như ở bên dưới cái cây, khuỵu gối và quan sát mặt đất. Sự thôi thúc của Rainsford là lao mình xuống như một con báo, nhưng anh thấy tay phải của vị tướng cầm một thứ gì đó bằng kim loại, một khẩu súng lục tự động nhỏ.

Người thợ săn lắc đầu nhiều lần, như thể ông ta đang khó hiểu. Sau đó, ông ta đứng thẳng dậy và lấy từ hộp đựng một điếu thuốc lá đen; làn khói cay nồng của nó bay lên tận lỗ mũi của Rainsford.

Rainsford nín thở. Đôi mắt của vị tướng đã rời khỏi mặt đất và đang di chuyển từng inch một lên ngọn cây. Rainsford đóng băng ở đó, mọi cơ bắp căng ra như một lò xo. Nhưng đôi mắt sắc bén của người thợ săn đã dừng lại trước khi chúng chạm đến nhánh nơi Rainsford nằm; một nụ cười lan tỏa trên khuôn mặt nâu của ông ta. Rất cố ý ông ta thổi một vòng khói lên không trung; rồi quay lưng và vô tư bước đi, ngược theo con đường mòn mà ông đã đến. Vết cọ xát của bụi rậm chống lại đôi ủng đi săn của ông ta càng ngày càng mờ nhạt.

Không khí bị dồn nén nóng bừng bùng phát từ buồng phổi của Rainsford. Ý nghĩ đầu tiên của anh khiến anh cảm thấy buồn nôn và tê liệt. Tướng quân có thể đi theo một con đường mòn xuyên qua khu rừng vào ban đêm; ông ta có thể đi theo một con đường mòn cực kỳ khó khăn; ông ta phải có sức mạnh kỳ lạ; chỉ bởi một cơ hội may rủi, Cossack đã không nhìn thấy con mồi của mình.

Suy nghĩ thứ hai của Rainsford thậm chí còn khủng khiếp hơn. Nó gây ra một cơn rùng mình kinh hoàng cả toàn thân anh. Tại sao vị tướng lại mỉm cười? Tại sao ông ta quay lại?

Rainsford không muốn tin những gì lý trí nói với anh là sự thật, nhưng sự thật hiển nhiên như mặt trời lúc này đã ló dạng trong sương sớm. Tướng quân đã chơi với anh! Vị tướng đã cứu anh cho một môn thể thao của ngày khác! Cossack là con mèo; anh là con chuột. Khi đó Rainsford mới biết được ý nghĩa đầy đủ của nỗi kinh hoàng.

“Mình sẽ không mất bình tĩnh. Mình sẽ không.”

Anh tuột xuống khỏi cây, và lại lao vào rừng. Khuôn mặt anh đã thể hiện quyết tâm và anh buộc bộ não của mình phải hoạt động. Cách nơi ẩn náu của mình ba trăm thước, anh dừng lại nơi một cái cây to lớn đã chết nghiêng dựa vào một cây còn sống nhỏ hơn. Vứt bỏ bao thức ăn, Rainsford lấy con dao ra khỏi vỏ và bắt đầu làm việc với tất cả sinh lực của mình.

Cuối cùng thì công việc cũng hoàn thành, và anh ném mình xuống phía sau một khúc gỗ đổ cách đó một trăm bộ. Anh không phải đợi lâu. Con mèo lại đến vờn với con chuột.

Lần theo dấu vết với sự chắc chắn của một con chó săn trong máu là Tướng Zaroff. Không có gì bị bỏ sót khỏi đôi mắt đen đang tìm kiếm, không có ngọn cỏ bị nghiền nát, không có cành cây uốn cong, không có dấu vết, dù mờ nhạt đến đâu, trong rêu. Vì vậy, Cossack có ý định theo dõi anh đến mức ông ta đã làm theo điều mà Rainsford đã làm trước khi ông ta nhìn thấy nó. Chân ông chạm vào phần nhô ra là cái cò kích hoạt. Ngay cả khi chạm vào nó, vị tướng này đã cảm nhận được sự nguy hiểm và nhảy lùi lại với sự nhanh nhẹn của một con vượn. Nhưng ông ta không đủ nhanh; cái cây đã chết, được điều chỉnh một cách tinh vi để tựa vào cây sống đã bị cắt, đâm xuống và giáng cho viên tướng một cú đánh thoáng qua vai khi nó ngã xuống; nhưng đối với sự đề phòng của ông ta, ông ta đúng ra đã bị đập tan bên dưới nó. Ông ta loạng choạng, nhưng ông ta không ngã; ông ta cũng không đánh rơi khẩu súng lục của mình. Ông ta đứng đó, xoa xoa bờ vai bị thương của mình, và Rainsford, với nỗi sợ hãi một lần nữa bóp thắt trái tim mình, nghe thấy tiếng cười chế giễu của vị tướng xuyên qua khu rừng.

Khi vị tướng ôm  bờ vai bầm tím đã đi khỏi, Rainsford lại bắt đầu chuyến cao chạy, xa bay của mình. Đó là chuyến bay ngay bây giờ, một chuyến bay tuyệt vọng, vô vọng, đã mang anh đi trong vài giờ. Hoàng hôn đến, rồi bóng tối, và anh vẫn tiếp tục. Mặt đất trở nên mềm hơn dưới đôi giày da đanh của anh; thảm thực vật mọc lên nhiều bậc, dày đặc hơn; côn trùng cắn anh một cách dã man.

Sau đó, khi anh bước tới, chân anh chìm vào bùn. Anh cố gắng vặn nó lại, nhưng đám nhớp nháp hút chặt chân anh như thể nó là một con đỉa khổng lồ. Với một nỗ lực thô bạo, anh ta xé toạc bàn chân của mình. Anh biết mình đang ở đâu. Đầm lầy tử thần và cát lún của nó.

Hai tay anh níu chặt như thể dây thần kinh của anh là thứ gì đó hữu hình mà ai đó trong bóng tối đang cố gắng xé ra khỏi cánh tay anh. Sự mềm mại của mặt đất đã cho anh một ý tưởng. Anh lùi lại sau cát lún khoảng hơn chục mét và, giống như một con hải ly khổng lồ thời tiền sử, anh bắt đầu đào.

Rainsford đã một mình tự đào ở Pháp khi sự chậm trễ của một giây đồng nghĩa với cái chết. Đó chỉ là một trò tiêu khiển nhẹ nhàng so với việc đào bới của anh bây giờ. Hố ngày càng sâu; khi nó cao quá vai, anh trèo ra ngoài và từ một số cây si cứng cắt thành những chiếc cọc và chuốt cho thật nhọn. Những chiếc cọc này anh trồng xuống dưới đáy hố với những đầu nhọn nhô lên. Với đôi tay thăn thoắt, anh đan một thảm bằng cỏ dại và cành cây, rồi dùng nó che miệng hố lại. Sau đó, người ướt đẫm mồ hôi và đau đớn vì mệt mỏi, anh thu mình sau gốc cây bị sét đánh.

Anh biết người theo đuổi anh đang đến; anh nghe thấy tiếng chân đạp trên mặt đất êm dịu, và làn gió đêm mang đến cho anh mùi thơm của điếu thuốc lá của vị tướng quân. Đối với Rainsford, dường như vị tướng đang đến với sự nhanh nhẹn khác thường; Anh không biết được ông ta đi lối nào, từng bước chân. Rainsford, thu mình ở đó, không thể nhìn thấy đại tướng, cũng không thể nhìn thấy cái hố. Anh cảm tưởng một phút như một năm dài. Rồi anh muốn thét to lên vì sung sướng, vì anh nghe thấy tiếng lách cách rõ ràng của cành cây gãy khi nắp hố nhường chỗ; anh nghe thấy tiếng hét đau đớn khi những chiếc cọc nhọn tìm thấy dấu vết của chúng. Anh nhảy lên khỏi nơi ẩn náu của mình. Rồi anh thu mình lại. Một người đàn ông đang đứng cách hố ba bước chân, tay cầm cây đèn pin.

“Anh đã làm tốt, Rainsford,” giọng nói của vị tướng gọi. “Cái hố bẫy hổ Miến Điện của anh đã đoạt một trong những con chó tốt nhất của tôi. Một lần nữa anh ghi bàn. Tôi nghĩ, ông Rainsford, Tôi sẽ thấy những gì anh có thể làm với cả đàn của tôi. Tôi sẽ về nhà để nghỉ ngơi ngay bây giờ. Cảm ơn anh vì một buổi tối vui vẻ nhất.”

Vào lúc rạng sáng, Rainsford, đang nằm gần đầm lầy, thì bị đánh thức bởi một âm thanh khiến anh biết rằng anh có những điều mới mẻ để tìm hiểu về nỗi sợ hãi. Đó là một âm thanh xa xăm, mờ nhạt và dao động, nhưng anh biết điều đó. Đó là tiếng sủa của một bầy chó săn.

Rainsford biết anh có thể làm một trong hai điều. Anh có thể ở lại nơi anh đang ở và chờ đợi. Đó là tự sát. Anh có thể chạy trốn. Đó là điều không thể tránh khỏi. Anh đứng đó một lúc, suy nghĩ. Một ý tưởng nắm giữ một cơ hội hoang dã đến, anh thắt chặt dây nịch lưng và đi ra khỏi đầm lầy.

Tiếng sủa của bầy chó săn lại gần hơn, gần hơn, gần hơn, ngày càng gần hơn. Trên một sườn núi, Rainsford đã trèo lên một cái cây. Xuống một nguồn nước, cách đó không đến một phần tư dặm, anh có thể thấy bụi cây đang chuyển động. Căng mắt, anh nhìn thấy dáng vẻ gầy gò của Tướng Zaroff; ngay trước ông ta, Rainsford trông thấy hình dáng một nhân vật khác có bờ vai rộng vượt qua đám cỏ dại rừng rậm cao; đó là Ivan khổng lồ, và hắn dường như bị một lực vô hình nào đó kéo về phía trước; Rainsford biết rằng Ivan hẳn đang bị xích.

Họ sẽ ở trên anh bất cứ lúc nào bây giờ. Đầu óc anh hoạt động điên cuồng. Anh nghĩ về một thủ thuật bản địa mà anh ta đã học được ở Uganda. Anh trượt xuống gốc cây. Anh ta nắm lấy một cây còn non và buột chặt con dao săn của mình, với lưỡi dao hướng xuống lối mòn; với một chút nho dại, anh buộc lại cây non. Sau đó, anh chạy bạt mạng. Những con chó săn cất tiếng khi chúng chạm phải mùi hương tươi mát. Rainsford giờ đã cảm nhận tiếng sủa con vật như thế nào.

Anh phải dừng lại để lấy hơi. Tiếng chó săn đột ngột dừng lại, và tim của Rainsford cũng ngừng đập. Chắc chúng đã chạm vào con dao.

Anh hào hứng trèo lên một cái cây và nhìn lại. Những kẻ rượt đuổi anh đã dừng lại. Nhưng niềm hy vọng trong đầu Rainsford đã mất khi anh trèo lên, vì anh nhìn thấy trong thung lũng cạn, tướng Zaroff vẫn đang đứng trên mình. Nhưng Ivan thì không. Con dao, được điều khiển bởi độ đàn hồi của cây mới lớn, không hoàn toàn thất bại.

Rainsford hầu như không ngã nhào xuống đất khi cả bầy lại cất tiếng sủa.

“Bình tỉnh! Bình tỉnh! Bình tỉnh” anh thở hổn hển, khi anh lao đi. Một khoảng trống màu xanh lam cho thấy giữa những cái cây chết phía trước. Những con chó săn đã đến rất gần. Rainsford bắt buộc phải tiến về khoảng trống đó. Anh đã tới nơi. Đó là bờ biển. Băng qua một vịnh nhỏ, anh có thể nhìn thấy đá xám u ám của lâu đài. Cách anh 20 thước, biển ầm ầm và rít. Rainsford do dự. Anh nghe thấy tiếng chó săn. Lập tức, anh nhảy chồm ra biển….

Khi vị tướng và đoàn quân của ông đến nơi bên bờ biển, Cossack dừng lại. Trong một vài phút, ông ta đã đứng trước mặt nước màu xanh lam pha xanh lục. Ông ta nhún vai. Sau đó, ngồi xuống, uống một ngụm rượu mạnh từ một bình bạc, châm một điếu thuốc và hát ngân nga vài câu bài Madame Butterfly.

Tướng Zaroff đã có một bữa tối cực kỳ ngon trong nhà ăn lát gạch tuyệt đẹp của mình vào buổi tối hôm đó. Bữa đó, Ông ta uống một chai Pol Roger và nửa chai Chambertin. Hai điều hơi khó chịu khiến ông không thể tận hưởng trọn vẹn. Một là cho rằng sẽ khó thay thế được Ivan; cái khác là con mồi của ông ta đã trốn thoát khỏi ông ta; tất nhiên, người Mỹ đã không chơi trò chơi, vì vậy vị tướng này đã nghĩ khi ông ta nếm rượu mùi sau bữa tối của mình. Trong thư viện của mình, ông ấy đọc, để xoa dịu bản thân, từ các tác phẩm của Marcus Aurelius. Lúc mười giờ ông lên phòng ngủ. Ông nói với chính mình, vì ông đang tự nhốt mình trong đó. Ông ấy có thể nhìn thấy những con chó săn lớn và ông ấy gọi, “Chúc may mắn lần khác,” cho chúng. Sau đó ông ta bật đèn lên.

Một người đàn ông trốn trong rèm giường đang đứng đó.

“Rainsford!” ông tướng hét lên. “Làm thế nào nhân danh Chúa mà anh đến được đây?”

“Hãy bơi đi,” Rainsford nói. “Tôi thấy nó nhanh hơn đi bộ trong rừng.”

Vị tướng hút gió và mỉm cười. “Tôi chúc mừng anh,” ông ấy nói. “Anh đã thắng trò chơi.”

Rainsford không cười. “Tôi vẫn còn là một con quái vật,” anh nói, giọng khàn khàn trầm thấp. “Chuẩn bị sẵn sàng, Tướng Zaroff.”

Vị tướng cất cao giọng: “Tôi hiểu rồi,” Ông nói. “Thật lộng lẫy! Một trong số chúng ta chuẩn bị thức ăn cho những con chó săn. Người kia sẽ ngủ trên chiếc giường rất tuyệt vời này. Hãy đề phòng, Rainsford. ”…

“Chưa bao giờ mình ngủ trên một chiếc giường tốt hơn.” Rainsford quyết định.

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.