Truyện dịch: THIÊN ĐƯỜNG KHÔNG NHỰA ĐƯỜNG

Tác giả: Ruth Midgley

Người dịch: Quách Chương

Hãy tưởng tượng bạn sẽ vất vả như thế nào khi phá vỡ nhựa đường bằng một cái cuốc. Bây giờ hãy tưởng tượng nó thậm chí không phải là một cái cuốc tốt, và bạn đã làm điều đó trong nhiều ngày. Nắng nóng hơn bao giờ khiến mồ hôi lấm tấm trên mặt, ngứa ngáy như có bọ bám vào người. Đôi khi, đủ nước thoát ra từ lỗ chân lông của bạn để tạo thành một dòng chảy nhỏ tạo thành đường dẫn xuống lớp bụi đen trên khuôn mặt của bạn. Và nó tra tấn bạn rằng cơ thể bạn đang để cho một nguồn tài nguyên quý giá như vậy chỉ nhỏ giọt trên mặt đất. Không thể lấy lại được. 

Đó là sự tồn tại của tôi trong gần một tuần trăng tròn. Tôi, cái cuốc của tôi, và mặt đường. Tay tôi có các rãnh chạm khắc trên tay cầm vì tay cầm có vết chai đục trên tay tôi. Tôi lo lắng cánh tay của tôi sẽ không biết làm bất cứ điều gì khác vào lúc tôi phải ngưng lại. Liệu nó có nhớ cách ôm không? Làm thế nào để nắm giữ? 

Tôi không muốn nói với bạn rằng còn phải đi bao nhiêu đường nhựa nữa. 

Đôi khi, tôi phải dùng xẻng để xúc những mảnh bê tông vụn vào xe cút kít đang lưu thông. Nó đi qua mảnh đất của tôi mỗi giờ hoặc nhiều hơn. Họ nói rằng một sự thay đổi cũng tốt như một sự nghỉ ngơi. Tôi muốn nói rõ rằng nó phụ thuộc vào mức độ thay đổi.

Họ không có kế hoạch dỡ bỏ khu rừng bê tông, những người đổ nó ra và đắp nó lên. Nó luôn luôn lớn hơn, không bao giờ nhỏ hơn. Các kỹ sư chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để đặt nó xuống, chứ không phải về việc ai sẽ phải lấy nó lên. Đó là công việc của tôi bây giờ. Để xé toạc nó ra để lộ ra phần đất bên dưới, tất cả đều nhợt nhạt và nhăn nheo như làn da bị bó bột quá lâu. Và nếu họ đã nghĩ về điều đó, họ sẽ không bao giờ tưởng tượng được sẽ làm điều đó với một cái cuốc.

Họ không có kế hoạch cho bất kỳ điều gì trong số đó. Nếu họ có, tôi đã không ở đây.

Tôi có thể dừng lại bất cứ lúc nào. Đây không phải là án tù. Nó giống như sự sám hối hơn. Không, điều đó không đúng lắm vì tôi đang cố gắng chuộc lỗi không phải là tội lỗi của mình. Giống như một khoản tiền trao đổi cho sự tồn tại của tôi. Đối với tất cả mọi thứ mà tôi sẽ lấy, trước tiên tôi phải cho một cái gì đó. 

Tôi nhìn thấy những người bạn hành hương của tôi rải rác trên ảo ảnh nóng bỏng của sự phẳng lặng màu đen, những đường kẻ phun sơn nhiều màu chỉ rõ mảnh đất của mỗi người. Một số đã rời bỏ phận sự và đang ngồi dưới bóng cây bên đường hoặc vào Trung tâm thương mại để nằm trên chiếu. Nhưng tôi quay lại với cái cuốc của mình. Thật giúp tưởng tượng mồ hôi trên lưng tôi như thể là cỏ mát hay bức tường ẩm ướt trong một hang động. 

Tôi không tham gia cùng họ. Tôi không nghỉ ngơi. Tôi đang ở trong một giới hạn thời gian. Thật khó để biết khi nào thì thời gian của tôi sẽ hết, khi nào đồng hồ sinh học ở đất liền sẽ hết. 

&

Bây giờ tôi đang làm việc vào lúc trăng tròn và không có mây. Đủ ánh sáng để làm việc trong bóng tối mát mẻ. Tôi phải tranh thủ những đêm này nên đã hai ngày rồi tôi không ngủ được. 

Mỗi khi tôi đặt cái cuốc xuống, tôi cảm thấy sợ hãi. Sợ rằng tôi sẽ không hoàn thành kịp thời. Rằng tôi sẽ rất gần nhưng sẽ quá muộn. Tôi tưởng tượng có thể nhìn thấy vạch đích và sau đó nhận được tin rằng đã quá muộn. Và dòng kết thúc đã di chuyển hoặc biến mất. Và nếu tôi chỉ tiếp tục và không nghỉ việc đó, nếu tôi vung mạnh hơn một chút, phang nhanh hơn một chút, thì tôi đã thành công. Và cuộc sống của chúng tôi có thể đã bắt đầu. 

Vì vậy, tôi cầm cái cuốc. Nâng nó lên và để nó rơi xuống. Tôi phải ngủ sớm.

Mảnh đất của tôi lớn hơn cả vì tôi đang mở rộng cho hai. “Đây là cách nó bắt đầu,” vợ tôi nói với tôi khi tôi tình nguyện mở đường cho cả hai chúng tôi. “Đây là cách chế độ phụ hệ bắt đầu lại. Em có thể làm điều đó cùng anh. Phụ nữ có thể.” 

Tôi đặt tay lên cánh tay nàng. “Rất nhiều phụ nữ đã bỏ đi. Em biết đây không phải là vì điều đó. ” 

“Nó luôn luôn là vì điều đó.” 

“Nó không đáng. Nếu điều gì đó xảy ra… Điều đó không đáng ”.

“Em biết…”

Chúng tôi đã đến bờ biển vài ngày trước đó. Giữa việc sửa chữa xe đạp, nhặt rác để kiếm thức ăn và tránh các băng nhóm đi xe đạp thường xuyên như động vật hoang dã, chúng tôi đã mất nhiều thời gian hơn chúng tôi nghĩ. Chúng tôi lên đường từ thảo-nguyên ngay sau khi chúng tôi đoán rằng sẽ không có bất kỳ mối đe dọa nào về tuyết ở các đoạn đường đèo. Đó không phải là điều chắc chắn chúng tôi sẽ làm được. Tôi tưởng tượng những người ở thời trước và họ làm sao có thể chắc chắn rằng họ sẽ đến đích. Họ có thể thậm chí không nghĩ về điều đó. Chúng tôi liên tục bị nhắc nhở bởi hình dạng của những khung  xương xe đạp, bị bỏ rơi bên đường. Chỉ có Chúa mới biết bộ xương của các tay đua giờ đang ở đâu. 

Nhưng chắc chắn hơn rằng chúng tôi sẽ chết nếu chúng tôi trải qua một mùa đông lạnh giá khác trên thảo-nguyên. Rõ ràng là khi chúng tôi đến đó, chúng tôi không phải là những người duy nhất mạo hiểm một cuộc hành trình nguy hiểm với hy vọng kết thúc ở một nơi nào đó tốt hơn. Mọi người đã chờ đợi rất lâu để băng qua, một ngôi làng nhỏ đã tự dựng lên ở bến phà.

Đến lượt chúng tôi, vợ tôi đã báo tin cho tôi. Cô ấy sẽ cố gắng giữ bí mật càng lâu càng tốt nhưng chúng tôi quyết định tôi sẽ phải vượt qua một mình. 

Và vì vậy bây giờ tôi ở đây và cô ấy ở đó, với một biển cả giữa chúng tôi cho đến khi tôi hoàn thành. 

&

Tôi xúc những mảnh sẹo mà tôi đã tháo ra khỏi Trái đất vào chiếc xe cút kít. Cô gái trẻ đang đẩy xe hôm nay mỉm cười với tôi và nói: “Trái đất cảm ơn bạn” khi cô ấy rời đi. Cô ấy phải là người mới. Đó là những gì mọi người kháo với nhau trong bãi đậu xe. Đó là điều khích lệ, để nhắc nhở chúng tôi rằng đây là một dịch vụ tuyệt vời. Nhưng với tôi bây giờ nó chỉ là lời nói. 

Bạn không nhận ra có bao nhiêu bê tông cho đến khi bạn cần tự trồng lương thực. Khi không có bất kỳ chiếc xe hơi nào để đậu trên đó, nền phẳng màu đen trông thật bất lực.

Các nhà sư điều hành bãi đậu xe và Trung tâm thương mại này, bây giờ là đền thờ của họ và là nơi khách hành hương ngủ, đôi khi họ đi bộ để giảng cho chúng tôi. 

“Khi chúng ta phá vỡ lớp nhựa đường và làm mới lớp vỏ Trái đất, chúng ta cũng sẽ đổi mới chính mình và được coi là xứng đáng.” 

Tất nhiên, họ đang giữ mặt đường hữu ích. Những đường lộ và những đường dành cho xe đạp. Những bộ óc thực tế hơn sẽ chỉ giúp cho cuộc thập tự chinh đang dang dở của họ đi xa hơn. 

“Giống như cỏ dại xuyên qua các vết nứt của nhựa đường, chúng tôi sẽ kiên trì và bạn sẽ được sinh lại vào thế giới mới này, Thiên đường này.” 

Họ thường nhắc nhở chúng ta về Thiên đường. Hòn đảo này, nơi mọi người không đói. Hòn đảo nơi các ngôi nhà có thể tự sưởi ấm. Hòn đảo nơi không có ai tranh giành những mảnh vụn của trước đây. Đảo nơi có đầy đủ. Và chúng tôi, những người may mắn, sẽ có thể là một phần của nó. Chúng tôi sẽ được cấp một chiếc xe đạp, một ngôi nhà và một mảnh đất canh tác. Và an toàn. 

Chúng ta chỉ cần phá vỡ một số bê tông trước. Đó chỉ là công bằng.

&

Tôi đã có một bước lùi. Tôi thức dậy bên trong Trung tâm mua sắm, đầu tôi váng vất. Rõ ràng, tôi đã gục ngã vì mất nước. Các nhà sư nói rằng họ sẽ chỉ để tôi làm việc bao nhiêu giờ một ngày. Đối với lương tâm của họ, họ không muốn có một cái chết.

Họ sẽ không cho chúng tôi ra khỏi Lô nên tôi đang bị mắc kẹt trong việc di chuyển vòng quanh. Tôi không biết phải làm gì khi có thêm thời gian. Đã đến lúc tôi không muốn tiêu xài. Tôi không đủ khả năng. 

Tôi hỏi những người mới đến xem có tin tức gì từ đất liền không. Vợ tôi nói rằng cô ấy sẽ cố gắng gửi thư cho những người hành hương thập phương. Không có bất kỳ tin tức nào. Tôi hy vọng cô ấy vẫn còn sống.

&

Bây giờ tôi gần kết thúc. Phần còn lại tôi có thể thực sự làm tốt và tôi gần hoàn thành. Tôi cầu xin các nhà sư cho tôi làm việc nhiều hơn trong ngày. Tôi dự định sẽ lẻn ra ngoài vào ban đêm nhưng không thể mạo hiểm. Tôi không thể bị đưa trở lại khi tôi gần hoàn thành mảnh đất của mình. Bây giờ tôi có thể cảm nhận nhiều thứ hơn là chỉ có bụi đường. Tôi có thể cảm nhận Thiên đường, nó gần như là của chúng tôi. Tôi có thể cảm nhận vợ tôi. Tôi tưởng tượng về đôi môi, làn da và bụng của nàng, gần như không nhìn thấy mặt đường đen mà tôi đang xé toạc, chỉ cảm thấy cánh tay của tôi nâng lên và hạ xuống khi mắt tôi chỉ nhìn thấy khuôn mặt của cô ấy. Lên và xuống, lên và xuống, lên và xuống. Ngày qua, ngày kia, ngày kia –

“Này, này, dừng lại một chút. DỪNG LẠI!” 

Tôi nhận ra có một nhà sư đứng bên cạnh mảnh đất của tôi.

“Anh có vợ ở trong đất liền, phải không?” 

Tôi ngớ ngẩn chớp mắt nhìn bà ấy, cố gắng lau mồ hôi và hình ảnh vợ tôi trong mắt. Cuối cùng, tôi gật đầu. 

“Cô ấy đã có một em bé.” Nhà sư nói thẳng. Đó không phải là một lời chúc mừng. 

Cái cuốc của tôi rơi xuống khi đầu gối tôi khuỵu xuống mặt đường. Tôi không đủ nhanh. Tôi đã không gượng được.

“Cô ấy ổn chứ?” Tôi dò hỏi đôi mắt của bà ấy. 

“Cô ấy vẫn còn sống và em bé cũng vậy.” 

Bà ấy nhìn vào ô vuông nhỏ trải nhựa đường, đó là tất cả những gì còn lại trong mảnh đất của tôi. Bà lấy một hộp sơn xịt trong túi ra và lắc nó. 

“Em bé rất đắt đỏ đối với Trái đất, anh biết đấy.”

Tôi thấy bà vẽ một đường mới xung quanh tôi. Nó lớn không thể tưởng tượng được. Bà ấy đậy nắp chai, vỗ vai tôi và nói, “Trái đất cảm ơn anh.” Bà bắt đầu bỏ đi. 

Tôi nhìn chằm chằm vào mặt đường xung quanh mình, không thể tin được. Tay tôi cảm thấy đầy sỏi đá. 

“Đợi đã!” Tôi loạng choạng đứng dậy, tự nhiên la lên “Đó là trai hay gái?”

Nhà sư nhìn lại tôi như thể đó là một câu hỏi ngớ ngẩn và tôi không chắc bà ấy sẽ trả lời.

“Một bé gái.” 

Tôi được một cô con gái. Tôi có một đứa con gái và nó xứng đáng có Thiên đường. 

Tôi nhặt cái cuốc của mình lên.

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.