Tác Giả: Liam O’Flaherty (1897-1984)
Người dịch: Quách Chương
Chạng vạng tháng sáu kéo dài mờ ảo trong màn đêm. Dublin nằm trong bóng tối bao trùm, ánh sáng lờ mờ của mặt trăng chiếu xuyên qua những đám mây, tạo nên một thứ ánh sáng chập choạng khi bình minh đến gần trên những con phố và vùng nước tối của Liffey. Xung quanh Four Courts bị bao vây, những khẩu súng hạng nặng gầm rú. Đó, đây trong thành phố, súng máy và súng trường phá vỡ sự im lặng của màn đêm, một cách co thắt, giống như tiếng chó sủa trên những trang trại đơn độc. Nội chiến giữa Đảng Cộng hòa và đảng Tự do đang xảy ra .
Trên một sân thượng gần Cầu O’Connell, một tay súng bắn tỉa của Đảng Cộng hòa đang nằm quan sát. Bên cạnh anh ta là khẩu súng trường và trên vai anh ta đeo một cặp kính dã chiến. Khuôn mặt thư sinh, gầy gò, khổ hạnh nhưng ánh mắt lại toát lên tia lạnh lùng của kẻ cuồng tín. Chúng sâu thẩm và trầm tư, đôi mắt của một người đàn ông quen nhìn cái chết.
Anh ta ăn ngấu nghiến một cái bánh sandwich. Anh ta đã không ăn gì kể từ sáng. Anh vội vã ăn . Ăn xong chiếc bánh sandwich anh lấy một chai rượu whisky từ trong túi ra uống một hơi cạn sạch. Sau đó anh ta bỏ chai lại vô túi của mình. Dừng lại một chút anh cân nhắc xem mình có nên mạo hiểm hút thuốc hay không. Thật là nguy hiểm. Chớp sáng có thể được nhìn thấy trong bóng tối, và có kẻ thù đang theo dõi. Anh quyết định mạo hiểm.
Đặt điếu thuốc giữa môi, anh đánh một que diêm, hít khói vội vàng rồi tắt lửa. Gần như ngay lập tức, một viên đạn rơi trúng lan can của mái nhà. Người bắn tỉa lấy một hơi nữa và dập điếu thuốc. Xong, anh ta khẽ chửi thề và bò sang bên trái.
Một cách thận trọng anh nhấc người lên nhìn qua lan can. Có một tia sáng và một viên đạn vụt qua đầu anh ta, ngay lập tức anh nằm mọp xuống. Anh đã nhìn thấy ánh lóe. Nó đến từ phía đối diện của đường phố.
Anh lăn qua mái nhà tới một ống khói ở phía sau, và từ từ thu người về phía sau đó, cho đến khi mắt anh ngang với phần trên của lan can. Không có gì để nhìn thấy, chỉ là đường viền lờ mờ trên nền trời xanh của nóc nhà đối diện. Kẻ thù của anh đã được che khuất.
Liền lúc đó một chiếc xe bọc thép đi qua cầu và từ từ tiến lên đường. Nó dừng lại ở phía đối diện của con đường, phía trước năm mươi thước. Người bắn tỉa có thể nghe thấy tiếng rì rầm của động cơ. Tim anh đập nhanh hơn. Đó là một chiếc xe của kẻ thù. Anh muốn nổ súng, nhưng anh biết điều đó là vô ích. Đạn của anh ta sẽ không bao giờ xuyên thủng lớp thép bao bọc con quái vật màu xám.
Rồi vòng qua góc đường, một bà già xuất hiện, đầu khoác một chiếc khăn choàng rách nát. Bà ta bắt đầu nói chuyện với người đàn ông trong tháp xe. Bà ta chỉ lên mái nhà nơi người bắn tỉa đang nằm. Một người chỉ điểm.
Tháp pháo mở ra. Một người đàn ông lú đầu tới vai ngó về phía người bắn tỉa. Người lính bắn tỉa nhấc khẩu súng của mình lên bắn. Cái đầu gục mạnh vào thành tháp pháo. Người phụ nữ lao về phía con đường bên cạnh. Lính bắn tỉa lại nổ súng. Người đàn bà lăn vòng và ngã xuống rãnh nước.
Đột nhiên từ mái nhà đối diện, một phát súng vang lên và người lính bắn tỉa bị rớt khẩu súng xuống chửi đổng. Khẩu súng trường va vào mái nhà. Người bắn tỉa nghĩ rằng tiếng động sẽ gây nguy hiểm tính mạng. Anh khom người nhặt khẩu súng trường lên. Anh không thể nhấc nó lên. Cánh tay của anh ta đã chết. “Mình bị trúng đạn,” anh ta thều thào.
Buông người xuống mái nhà, anh bò trở lại lan can. Với bàn tay trái của mình, anh cảm thấy cánh tay phải bị thương. Máu rỉ ra qua ống tay áo khoác. Không đau, chỉ là một cảm giác tê liệt, như thể cánh tay đã bị chặt đứt.
Ngay lập tức anh rút con dao từ trong túi ra, mở nó trên bao lơn của lan can, và cắt toạt ống tay áo. Có một lỗ nhỏ nơi viên đạn đã chui vào. Ở phía bên kia không có lỗ. Viên đạn đã găm vào và nó đã làm gãy xương. Anh bẻ quặp cánh tay bên dưới vết thương. cánh tay cong ra sau một cách dễ dàng. Anh nghiến răng để chịu đựng.
Sau đó, cởi áo đang mặc ra, anh dùng dao mở túi thuốc. Anh bẻ cổ chai i-ốt và đổ chất lỏng đắng vào vết thương. Một cơn đau kịch liệt cấu xé, anh đặt bông gòn lên vết thương và quấn băng, buộc lại bằng hai hàm bằng răng của mình.
Sau đó, anh nằm yên dựa vào lan can, và nhắm mắt lại, cố gắng chịu đựng.
Đường phố bên dưới tất cả đều yên lặng. Chiếc xe bọc thép lao nhanh qua cầu, với đầu của xạ thủ máy treo lơ lửng trên tháp pháo. Xác người phụ nữ nằm im dưới rãnh nước.
Tay súng bắn tỉa nằm im trong một thời gian dài để dưỡng cánh tay bị thương và lên kế hoạch tẩu thoát. Vào buổi sáng, không thể để bị trông thấy đang bị thương trên mái nhà. Kẻ thù trên mái nhà đối diện canh chừng cuộc chạy trốn của anh. Anh phải giết kẻ thù đó và anh không thể sử dụng súng trường của mình. Anh chỉ có một khẩu súng lục ổ quay để làm việc đó. Sau đó, anh nghĩ ra một mưu kế.
Cởi nón lưỡi trai ra, anh đặt nó lên đầu súng trường. Sau đó, anh đẩy khẩu súng trường từ từ lên trên lan can, cho đến khi cái nón có thể nhìn thấy từ phía đối diện của đường phố. Gần như ngay lập tức có một phản hồi, và một viên đạn xuyên qua giữa cái nón. Người bắn tỉa nghiêng khẩu súng trường về phía trước. Chiếc mũ lưỡi trai rơi xuống đường. Sau đó, nắm ở giữa khẩu súng trường, người bắn tỉa thả tay trái qua mái nhà và giữ nó treo lơ lửng, vô hồn. Một lúc sau anh ta thả khẩu súng xuống đường. Sau đó anh tuột xuống mái nhà, kéo theo cánh tay.
Bò nhanh bằng đôi chân, anh nhìn lên góc mái nhà. Mưu mẹo của anh ta đã thành công. Kẻ bắn tỉa kia, nhìn thấy nón và súng trường rơi, nghĩ rằng hắn ta đã giết đối phương. Bây giờ hắn ta đang đứng trước dãy ống khói, nhìn qua, với cái đầu in bóng rõ ràng trên bầu trời phía Tây.
Người lính bắn tỉa của Đảng Cộng hòa mỉm cười và nâng khẩu súng lục của mình lên trên mép của lan can. Khoảng cách khoảng năm mươi thước – một phát chí mạng trong ánh sáng lờ mờ, và cánh tay phải của anh ta đang làm anh ta đau như một ngàn con quỷ. Anh đã nhắm ngay mục tiêu . Tay anh phát run lên. Mím chặt môi, anh hít một hơi thật sâu và bắn. Anh gần như bị chói tai với tiếng dội và cánh tay của anh giật rung lên.
Rồi khi khói tan, anh nhìn sang và thốt lên vui sướng. Kẻ thù của anh đã bị trúng đạn. Hắn ta quay cuồng trên lan can trong cơn đau đớn chết đi sống lại. Hắn cố gắng giữ chân mình, nhưng hắn đang từ từ ngã về phía trước như thể trong một giấc mơ. Khẩu súng trường rơi khỏi tay hắn, chạm vào lan can, ngã lăn ra, văng khỏi cột của một tiệm cắt tóc bên dưới và sau đó va xuống vỉa hè.
Rồi người đàn ông hấp hối trên mái nhà quỵ ngã về phía trước. Thân mình đảo vòng trên không và rơi đập mạnh xuống đất nằm bất động.
Người lính bắn tỉa trông thấy kẻ thù của mình ngã xuống, anh ta rùng mình. Niềm đam mê chiến trận biến mất, anh thấy hối hận, cắn rứt. Mồ hôi túa ra từng hạt trên trán. Kiệt sức vì vết thương của mình và vì cả ngày hè dài nhịn ăn nằm quan sát trên mái nhà, anh hãi hùng trước hình ảnh tan tành khủng khiếp của kẻ thù đã chết. Hàm răng của anh run lập cập, anh bắt đầu nói ngọng với chính mình, nguyền rủa chiến tranh, nguyền rủa chính mình, nguyền rủa tất cả mọi người.
Anh nhìn khẩu súng lục đang bốc khói trên tay, nguyền rủa, ném nó xuống mái nhà dưới chân mình. Khẩu súng lục phát ra chấn động và viên đạn bay vụt qua đầu người lính bắn tỉa. Anh giật mình lấy lại bình tĩnh. Bình tâm trở lại, đám mây sợ hãi thoát ra khỏi tâm trí và anh bật cười.
Lấy bình rượu whisky từ trong túi ra, anh uống cạn vì cơn khát. Anh cảm thấy tinh thần bạo dạn. Anh quyết định rời khỏi mái nhà ngay lập tức và đi tìm đại đội trưởng của mình để tường thuật.
Xung quanh đều im ắng. Không có nhiều nguy hiểm khi đi qua các đường phố. Anh nhặt lại khẩu súng lục của mình, cho vào túi. Sau đó anh ta luồn qua giếng trời xuống ngôi nhà bên dưới.
Khi người bắn tỉa đến mặt đường, anh ta đột nhiên cảm thấy tò mò về danh tính của tay súng bắn tỉa đối phương mà anh đã giết. Anh nhất định rằng hắn ta là một người bắn giỏi, cho dù hắn là ai. Anh tự hỏi mình có biết hắn không. Có thể hắn ta đã ở trong đội của chính mình trước khi chia tay trong quân đội. Anh quyết định đánh liều đi qua để xem hắn. Anh nhìn quanh góc phố O’Connell. Phía trên của con phố có tiếng súng lớn, nhưng xung quanh đây tất cả đều yên tĩnh.
Người bắn tỉa lao qua đường. Một khẩu súng máy xé toạc mặt đất xung quanh anh ta với một loạt đạn, nhưng anh đã thoát. Anh cúi xuống bên cạnh cái xác. Súng máy ngừng lại.
Người lính bắn tỉa lật cái xác chết và nhận ra khuôn mặt anh trai của mình.