TRÒ CHƠI NGUY HIỂM NHẤT

Tác giả: Richard Connell

Người dịch: QUÁCH CHƯƠNG

Whitney nói: “Một nơi không có luật lệ, nó là một hòn đảo lớn. Nó đúng là một bí ẩn”

“Đó là hòn đảo nào?” Rainsford hỏi.

“Các bản đồ cũ gọi nó là Đảo săn tàu” Whitney trả lời. “Một cái tên hàm ý phải không nào? Các thủy thủ hay tò mò, sợ hãi về nơi này. Tôi không biết tại sao. Một sự mê tín nào đó.”

“Không thể nhìn thấy gì,” Rainsford nhận xét và cố nhìn vào màn đêm vùng nhiệt đới ẩm ướt và dầy đặc bao phủ kín du thuyền.

“Anh có đôi mắt tinh tường” Whitney nói và cười, “Tôi đã thấy anh bắn một con nai sừng tấm đang chuyển động trong khu rừng vàng úa lá thu dài bốn trăm thước, nhưng mà anh cũng không thể nhìn thấu hơn bốn dặm giữa đêm không trăng vùng Caribe.”

“Cũng không phải bốn thước,” Rainsford thừa nhận. Ừ! Nó giống như nhung đen ẩm ướt.”

“Ở Rio sẽ rõ sáng,” Whitney hứa. “Chúng ta sẽ tới nơi trong vài ngày nữa. Tôi hy vọng những tay súng săn báo đốm từ Purdey sẽ có mặt. Chúng ta nên có những cuộc săn bắn hào hứng trên Amazon. Môn thể thao tuyệt đỉnh, đi săn.”

“Môn thể thao hay nhất thế giới,” Rainsford đồng ý.

“Dành cho thợ săn,” Whitney sửa đổi. “Không phải cho báo đốm.”

“Đừng nói bậy, Whitney,” Rainsford nói. “Anh là tay săn bắn gạo cội, không phải là một triết gia. Ai quan tâm một con báo đốm cảm thấy thế nào?”

“Có lẽ là con báo đốm quan tâm”. Whitney xét đoán.

“Bậy! Chúng không hiểu.”

“Dù vậy, tôi nghĩ rằng chúng hiểu một điều , sự sợ hãi. Nỗi sợ hãi về sự đau đớn và nỗi sợ hãi về cái chết.”

“Vớ vẩn,” Rainsford cười. “Thời tiết nóng nực này khiến anh yếu ớt, Whitney. Hãy là một người thực tế. Thế giới được tạo thành từ hai giai cấp, những người đi săn và những kẻ bị săn đuổi. May mắn thay, anh và tôi là những thợ săn. Anh có nghĩ rằng chúng ta vừa đi ngang qua hòn đảo đó chưa?”

“Tôi không thể nói trong bóng tối. Tôi cũng mong là như vậy.”

“Tại sao?”Rainsford hỏi.

“Địa điểm này nổi tiếng, một địa điểm tồi tệ.”

“Ăn thịt người?” Rainsford gợi ý.

“Khắc nghiệt. Ngay cả những kẻ ăn thịt người cũng sẽ không sống ở một nơi bị Chúa bỏ rơi như vậy. Nhưng bằng cách nào đó, nó đã thành truyền thuyết của thủy thủ. Anh không nhận thấy rằng hôm nay thần kinh của phi hành đoàn có vẻ hơi căng thẳng sao?”

“Họ đã hơi kỳ lạ, bây giờ anh mới đề cập đến nó. Ngay cả thuyền trưởng Nielsen.”

“Đúng vậy, ngay cả lão già Thụy Điển cứng cỏi đó, người có thể tự mình đến gặp quỷ và xin nó cho lửa. Đôi mắt xanh lạnh lùng đó mang một ánh nhìn trước đây tôi chưa từng thấy. Tất cả những gì tôi có thể thoát ra khỏi ông ta là “Nơi này có một nơi quỷ ám cho những người đàn ông đi biển, thưa ngài.” Sau đó, ông ta nói với tôi, rất nghiêm túc, “Anh có cảm thấy gì không? Dường như không khí xung quanh chúng ta thực sự có độc. Bây giờ, anh không được cười khi tôi nói với anh điều này, tôi đã cảm thấy đột nhiên ớn lạnh.”

“Không một ngọn gió. Biển phẳng lặng như một ô cửa kính. Khi đó chúng tôi đang tới gần hòn đảo. Những gì tôi cảm thấy là một cơn ớn lạnh thần kinh; đột nhiên sợ hãi.”

“Toàn là tưởng tượng” Rainsford nói.

“Một thủy thủ mê tín có thể làm cho cả công ty của con tàu bị thiệt hại bởi nỗi sợ hãi của anh ta.”

“Có lẽ. Nhưng đôi khi tôi nghĩ rằng các thủy thủ có một giác quan giúp cho họ biết khi nào họ gặp nguy hiểm. Đôi khi tôi nghĩ tà ác là một thứ hữu hình, Có độ dài sóng, giống như âm thanh và ánh sáng. Có thể nói, một nơi xấu xa có thể phát ra những tần số của tà ác. Nhưng dù sao, tôi rất vui vì chúng ta đã thoát ra khỏi khu vực này. Chà, tôi nghĩ bây giờ đến lượt tôi, Rainsford.”

Rainsford nói: “Tôi không buồn ngủ. Tôi sẽ làm một tẩu thuốc khác trên boong sau.”

“Vậy chúc ngủ ngon, Rainsford. Hẹn gặp lại vào bữa sáng ”.

“Phải, Chúc ngủ ngon, Whitney.”

Không có âm thanh nào trong đêm khi Rainsford ngồi đó ngoài tiếng động cơ bóp nghẹt thở đưa chiếc du thuyền lướt nhanh qua bóng tối, và tiếng chân vịt xé nước lướt sóng.

Rainsford, ngả người trên chiếc ghế xông hơi, thư thái trong chiếc áo khoác yêu chuộng của mình. Cơn buồn ngủ ban đêm ập vào anh ta. ” Trời tối quá, ”anh nghĩ,“ mình có thể ngủ mà không cần nhắm mắt; màn đêm sẽ là mí mắt của ta ”

Một âm thanh đột ngột khiến anh giật mình. Anh ta nghe thấy nó ở bên phải, và đôi tai của anh, chuyên về những vấn đề như vậy, không thể nào nhầm được. Một lần nữa anh lại nghe thấy âm thanh đó, và một lần nữa. Ở một nơi nào đó, trong bóng tối, ai đó đã nã súng ba phát.

Rainsford bật dậy và nhanh chóng chạy về phía thanh ray, không biết chuyện gì xảy ra. Anh căng mắt nhìn theo hướng có dấu hiệu, nhưng nó giống như cố nhìn xuyên qua một tấm chăn. Anh nhảy lên thanh ray và ráng giữ thăng bằng, để đứng cao hơn. Cái ống tẩu của anh, va vào một sợi dây, văng ra khỏi miệng. Anh với chụp nó; anh hét lên khi chợt nhận ra mình đã với quá xa và mất thăng bằng. Tiếng thét tắt ngấm khi làn nước ấm như máu của vùng biển Caribe ngập qua đầu anh.

Anh cố ngoi lên mặt nước và gào lên, nhưng làn nước rẽ sóng của chiếc du thuyền đang chạy quá tốc độ đã tát vào mặt và nước muối tràn miệng khiến anh ngậm họng. Anh tuyệt vọng cố vùng vẫy lao tới bằng những cú quạt mạnh phía sau ánh đèn dần khuất của du thuyền, nhưng anh đành dừng lại sau khi bơi được 50 feet. Một ít tỉnh táo trở lại; Đây không phải là lần đầu tiên anh rơi vào hiểm nghèo. Có khả năng là ai đó trên du thuyền có thể nghe thấy tiếng thét của anh ta, nhưng cơ hội đó càng lúc càng mong manh khi du thuyền tiếp tục chạy. Anh vật lộn đễ cởi hết quần áo và hét lên với tất cả sức mạnh của mình. Ánh đèn của chiếc du thuyền trở nên mờ ảo và chập chờn như những con đom đóm; và rồi chúng bị mất hút hoàn toàn vào màn đêm.

Rainsford nhớ những tiếng súng. Chúng phát ra từ bên phải, và anh kiên quyết bơi về hướng đó, bơi với những cú sải chậm rãi, cố ý giử sức lực của mình. Khoảng thời gian dường như vô tận, anh đã chiến đấu với biển cả. Anh ta bắt đầu đếm số lần sải tay của mình; anh đếm nhiều cả trăm và rồi nữa.

Rainsford nghe thấy một âm thanh. Nó phát ra từ bóng tối, một âm thanh gào thét cao, âm thanh của một con vật trong nỗi thống khổ và kinh hoàng tột độ.

Anh không nhận ra con vật gì phát ra tiếng kêu; anh cũng không cố gắng để biết; với sức sống vực dậy, anh bơi về phía âm thanh. Anh ấy đã nghe thấy nó một lần nữa; sau đó nó bị cắt ngắn bởi một tiếng ồn khác, rõ ràng, khó chịu.

“Bắn súng lục,” Rainsford lẩm bẩm, tiếp tục bơi.

Mười phút nỗ lực quyết tâm đã mang đến một âm thanh khác đến tai anh, âm thanh được chào đón nhất mà anh từng nghe, tiếng rì rào và gầm gừ của sóng biển va vào bờ đá. Anh hầu như đã ở trên những tảng đá trước khi anh ấy nhìn thấy chúng; vào cái đêm không êm ả, anh bị tả tơi khi chống lại chúng. Với sức lực còn lại của mình, anh lôi mình khỏi dòng nước xoáy. Những vách đá lởm chởm nhô lên trên vùng nước ngầu đục; anh trườn mình với tới. Thở hổn hển, bàn tay thô ráp, anh với lên chổ bằng phẳng ở trên. Rừng dày đặc xuống tận rìa vách đá. Rainsford không để ý đến những rủi ro mà đám cây cối và bụi rậm có thể gây ra cho anh. Tất cả những gì anh biết là anh đã an toàn trước kẻ thù của mình, biển cả, và sự mệt mỏi chiếm ngự anh hoàn toàn. Anh ngã mình xuống bìa rừng và vùi vào giấc ngủ sâu nhất trong đời.

Đọc Tiếp>>>

ĐÃ XUẤT BẢN THÀNH EBOOK

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.